Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 759: Cự Mộc Bí Cảnh
Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:12
Dãn Thịnh Nghiêu lạnh lùng nói: "Cự Mộc bí cảnh này không giống với các bí cảnh khác. Thế giới mà mỗi người nhìn thấy không hề giống nhau, địa điểm bị dịch chuyển tới cũng khác biệt, căn bản không thể cùng hành động."
Bạch Ninh Thanh mỉm cười, nói: "Không sao, tôi có mang theo một món đồ tốt."
Dứt lời, anh ta lấy ra một chiếc gương tròn nhỏ đưa cho tôi, bảo: "Tôi còn một chiếc nữa, đây là Truyền Tấn Kính (Gương truyền tin), bảo vật lưu truyền từ thời thượng cổ. Ngay cả trong trận pháp hay bí cảnh, nó vẫn có thể truyền tin được."
Trong lòng tôi thầm nghĩ: Đây đúng là một món đồ tốt. Tuy nhiên, tôi nhận cái này thì không tiện cho lắm.
Đang định từ chối, Dãn Thịnh Nghiêu bỗng nhiên ấn tay tôi lại, nói: "Đã vậy thì đa tạ."
Bạch Ninh Thanh kinh ngạc liếc nhìn anh một cái, mỉm cười: "Vậy hẹn gặp lại trong bí cảnh."
________________________________________
Bất giác đã đến nửa đêm, tất cả dị nhân đều tụ tập trước một cây đại thụ chọc trời. Cây đại thụ này to đến mức phải hai mươi người ôm mới xuể. Điều quái dị là nó dường như đã c.h.ế.t khô từ lâu, lớp vỏ nứt nẻ, không một chiếc lá, những cành cây khô khốc vươn lên bầu trời như vô số bàn tay của lệ quỷ.
Khi tiếng chuông mười hai giờ vang lên, trên tán cây khô khốc ấy bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Luồng sáng ngày càng lớn dần, cho đến khi bao phủ toàn bộ tán cây.
Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Hóa ra cái cây này không hề c.h.ế.t, quầng sáng trắng kia chính là tán lá của nó.
Dãn Thịnh Nghiêu đứng bên cạnh tôi, khẽ nói: "Đây là Cây Thời Không từ thời thượng cổ, bên trong có thể hình thành một tiểu thế giới đầy biến ảo. Sau hàng triệu năm, nó thậm chí có thể phát triển thành một trong ba nghìn tiểu thế giới, hoàn toàn tách rời khỏi vị diện này."
Tôi gật đầu: "Chẳng trách thời thượng cổ, người ta gọi Cây Thời Không là thần thụ."
Đúng lúc này, đã có người không kiềm chế nổi, nhún người một cái lao thẳng vào tán cây trắng xóa kia. Những người khác thấy vậy cũng tranh nhau chen lấn, lần lượt biến mất trong quầng sáng.
Tôi chợt nhớ ra đã lâu mình không livestream, chi bằng nhân dịp này làm một chuyến vậy. Tôi lấy điện thoại ra, mở phòng livestream. Lần này tôi chỉ mở phòng cho Tiên giới và đại lục Sơn Hải. Không ngờ sư phụ Âm Trường Sinh cùng các tiền bối Hoàng Lư Tử, Cửu Linh T.ử đều có mặt.
Hoàng Lư T.ử vô cùng đắc ý, cười ha hả: "Thằng nhóc này khá lắm, cuối cùng cũng theo đuổi thành công con bé Nguyên rồi. Lão phu c.h.ế.t cũng nhắm mắt, ha ha ha!"
"Lão già kia, bỏ đi nhé. Tốt thí thì c.h.ế.t sớm, tai họa thì sống lâu, ông không c.h.ế.t được đâu." Cửu Linh T.ử trêu chọc.
Âm Trường Sinh lên tiếng: "Quân Dao, con khoan hãy vào, để ta xem cái Cây Thời Không này đã."
Tôi giật mình, vội hỏi: "Sư phụ, người nhìn ra điều gì sao?"
Âm Trường Sinh quan sát kỹ một hồi lâu. Dãn Thịnh Nghiêu không nhịn được hỏi: "Quân Dao, sao vậy?"
Tôi đáp: "Đợi một chút."
Nhìn thấy mọi người lũ lượt tiến vào bí cảnh, Dãn Thịnh Nghiêu vẫn không hề sốt ruột, lặng lẽ đứng đợi tôi. Đúng lúc này, sư phụ mở lời: "Quân Dao, vào Cây Thời Không có bí quyết đấy. Bên trong có vô số khu vực, có nơi có pháp bảo, có nơi trống không, thậm chí có nơi là bẫy rập nguy hiểm. Nếu chỉ dựa vào vận may, vào đó tìm vài năm chưa chắc đã thấy bảo vật."
Tôi vội vàng hạ thấp giọng: "Sư phụ, con phải làm thế nào?"
"Đơn giản thôi." Âm Trường Sinh nói, "Con cứ làm theo lời ta."
Tôi gật đầu, hai tay nhanh ch.óng kết một pháp ấn, sau đó dùng chu sa đặc chế vẽ một đạo linh phù lên tay mình và tay Dãn Thịnh Nghiêu.
"Xong rồi." Tôi nói, "Chúng ta đi thôi."
Dãn Thịnh Nghiêu không hỏi gì thêm, mỉm cười lấy ra một chiếc gương nhỏ: "Vào trong rồi thì liên lạc sớm nhé."
Tôi sững sờ: "Đây không phải là... của Bạch Ninh Thanh sao?"
Khóe môi Dãn Thịnh Nghiêu nhếch lên: "Anh chôm đấy."
Đầu tôi đầy hắc tuyến. Cùng lúc đó, Bạch Ninh Thanh đã vào trong bí cảnh, sờ khắp người không thấy gương đâu, dường như nghĩ ra điều gì đó liền nghiến răng nghiến lợi: "Dãn Thịnh Nghiêu! Cứ đợi đấy!"
Tôi bất lực lắc đầu, bước vào trong quầng sáng trắng.
Bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, đến khi định thần lại, tôi thấy mình đang đứng trước một dinh thự cổ. Dinh thự ấy toát ra vẻ cực kỳ âm u, trời tối đen không một ánh trăng. Xung quanh đen kịt, chỉ thấy những cái cây lớn đứng sừng sững như những bóng ma. Bối cảnh này có thể trực tiếp quay phim kinh dị được luôn.
Khán giả ở đại lục Sơn Hải đã lên tới hàng nghìn người. Bên đó không có máy tính, khán giả xem livestream qua mặt nước hoặc gương. Tôi nghi ngờ phòng livestream thần kỳ này đã tăng cường phát sóng, biến gương và mặt nước của nghìn hộ gia đình thành thiết bị thu nhận.
[Chuyện gì thế này? Sao gương nhà tôi lại biến thành thế này?] [Người phía trước là người mới hả? Đây là nữ streamer kinh dị, cô ấy thỉnh thoảng sẽ livestream cảnh thăng cấp đ.á.n.h quái, thú vị lắm.] [Ha ha, tặng streamer mấy viên đan d.ư.ợ.c đi.] [Phía trước là đồ ngốc à? Có biết streamer là một luyện đan sư rất lợi hại không? Tặng đan d.ư.ợ.c làm gì? Phải tặng linh thực chứ.] [Streamer ơi, ước mơ của tôi là trở thành luyện đan sư, hay là cô mở livestream dạy chúng tôi luyện đan đi, tôi nhất định sẽ tặng thật nhiều linh thạch làm học phí.]
Tôi lấy điện thoại ra xem qua, toàn là mấy lời vô thưởng vô phạt nên cất máy đi, điều chỉnh lại camera. Lúc này, vật trong n.g.ự.c áo đang nóng lên, lấy ra xem thì chính là chiếc gương kia, trong gương hiện lên khuôn mặt của Dãn Thịnh Nghiêu.
Nơi anh đang đứng là một di tích cổ đại, kiến trúc bằng đá vô cùng đổ nát nhưng lại tráng lệ khôn cùng. Chúng tôi hẹn nhau trước tiên sẽ thăm dò khu vực của mình xem có tìm được đồ tốt không, sau đó mới hội quân.
Tôi chỉnh lại góc quay, ngẩng đầu nhìn tấm biển đen treo trên cổng, trên đó viết: Âm Trạch.
Cái tên đúng là ngắn gọn súc tích. Chẳng biết gió từ đâu tới phát ra tiếng hú vi v.út như quỷ khóc, hai chiếc l.ồ.ng đèn treo bên cạnh tấm biển đung đưa nhè nhẹ, soi rọi hai chữ "Âm Trạch" càng thêm yêu dị.
Tôi tiến lên phía trước, khẽ đẩy cửa, cánh cửa lớn màu đen phát ra tiếng "két" khô khốc rồi mở ra. Trong nhà tĩnh lặng như tờ, không một tiếng động, ngay cả tiếng chim hót hay côn trùng kêu cũng không có. Tôi triển khai thần thức quét qua sân, phát hiện trong gian phòng phía đông dường như có người.
Chẳng biết có phải vì bí cảnh này có cấm chế hay không, thần thức của tôi tuy vẫn dùng được nhưng chỉ có thể nhìn thấy đại khái, mờ mờ ảo ảo không rõ ràng. Tôi đi tới gian phòng phía đông, cửa đã khóa. Tuy nhiên cái khóa đó chỉ bằng sắt thường, tôi dùng lực một chút là giật đứt.
Vừa mở cửa, một mùi m.á.u tanh nồng nặc trộn lẫn với mùi rượu xộc thẳng vào mũi. Tôi không khỏi cau mày. Bước vào trong nhìn, sắc mặt tôi lập tức thay đổi. Trong gian phòng này cư nhiên đặt hàng chục hũ rượu lớn, mà từ miệng mỗi hũ rượu đều lộ ra một cái đầu của thiếu nữ.
Tôi lập tức tiến lên, bắt mạch ở cổ tay những thiếu nữ này. May quá, mạch vẫn còn đập, họ vẫn chưa c.h.ế.t. Chỉ cần chưa c.h.ế.t, tôi có khả năng cứu sống họ.
Thế là, tôi "choảng" một tiếng đập vỡ một hũ rượu, lôi thiếu nữ bên trong ra. Thiếu nữ đó cả người bị ngâm đến trắng bệch, người bình thường ngâm như thế này đã c.h.ế.t từ lâu rồi, nhưng thiếu nữ này được cho ăn một loại t.h.u.ố.c để treo giữ hơi thở.
Rượu trong hũ đổ ra ngoài, tôi ngửi thử, thấy một mùi t.h.u.ố.c nồng đậm. Tôi nhíu mày, các thành phần trong rượu t.h.u.ố.c đa số là để kéo dài tuổi thọ, nhưng d.ư.ợ.c hiệu không lớn, nhiều nhất cũng chỉ là cải thiện thể chất, tăng cường miễn dịch để không sinh bệnh mà thôi. Tại sao lại phải ngâm người trong rượu?
Tôi lấy ra một viên t.h.u.ố.c cho thiếu nữ đó uống, lại truyền vào cơ thể cô ấy một luồng linh khí. Cô gái lờ mờ tỉnh lại, vẻ mặt đầy kinh hãi định thét lên thì bị tôi bịt miệng lại.
Tôi thì thầm bên tai cô: "Tôi là người cứu cô, nếu muốn sống mạng thì hãy nói cho tôi biết toàn bộ ngọn ngành."
Thiếu nữ toàn thân run rẩy cầm cập, gật đầu. Tôi bỏ tay ra, cô gái sụt sùi kể rằng mình vốn là dân làng Nguyệt Lai, nhà họ Âm là đại địa chủ ở địa phương, họ đều là tá điền của Âm gia.
Hóa ra ngôi nhà này được gọi là "Âm Trạch" là vì chủ nhân mang họ Âm. Thiếu nữ kể rằng nếu tá điền không nộp đủ tô thuế thì buộc phải đem con gái trong nhà gả cho Âm lão gia làm thiếp, bằng không cả nhà sẽ bị giải lên quan phủ, bị lưu đày hàng nghìn dặm, đa phần đều sẽ c.h.ế.t trên đường đi.
Nhưng nhà họ Âm này rất quái dị, những thiếu nữ đã vào nhà họ, bất kể là làm thiếp hay làm tì nữ đều không được liên lạc với gia đình nữa. Vì vậy những dân làng đã đưa con gái đến đây trước đó căn bản không biết con mình sống c.h.ế.t ra sao.
