Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 767: Tiên Cảnh Trong Họa
Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:13
[Mấy thằng cha biến thái phía trước cút mau!] [Mày dám bảo tao là thằng biến thái à? Tao là Thiếu tông chủ của Huyền Thiên Tông! Con nhỏ streamer này cùng lắm chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tao nạp nó làm thiếp đã là nể mặt nó lắm rồi!] [Hơ hơ, một thằng Thiếu tông chủ Huyền Thiên Tông mà cũng dám bất kính với người trong mộng của chúng ta sao? Ta là trưởng lão Cửu Thiên Tông đây còn chưa thèm nói gì nhé.] [Hơ hơ, trước mặt Hợp Hoan Tông chúng ta, đám các người chỉ là cái đinh gì!] [Hợp Hoan Tông? Chẳng phải đó là tông môn toàn phụ nữ sao?] [Nghe nói tông chủ Hợp Hoan Tông đời này có một đứa con trai.]
Gã Thiếu tông chủ Huyền Thiên Tông kia nhanh ch.óng bị những lời mắng nhiếc nhấn chìm. Khán giả chợt nhận ra, những người đang xem buổi livestream này toàn là nhân vật có thân phận địa vị cực cao. Thậm chí còn có cả tông chủ của một đại tông môn nào đó!
Mà lúc này, tôi hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện đó. Tôi lùi lại một bước, cười lạnh: "Muốn cướp nhục thân của tôi, phải xem bà có bản lĩnh đó không đã."
Dứt lời, tôi vỗ nhẹ vào túi Càn Khôn, một bức tranh cuộn xuất hiện trong tay. Tôi giũ nhẹ, bức tranh tức khắc mở ra, bên trong vẽ đầy những mỹ nhân với đủ loại tư thế khác nhau.
Bức họa đó dường như mang một ma lực thần bí, Vân Vụ cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo mạnh, trong nháy mắt đã chui tọt vào trong tranh.
Bên trong bức họa có núi có sông, phong cảnh hữu tình, đâu đâu cũng vang lên tiếng phụ nữ nô đùa. Bà ta vạch lùm cỏ ra, thấy phía đối diện có một đầm nước, một đám thiếu nữ xinh đẹp đang đùa nghịch dưới nước. Những thiếu nữ đó đều mặc lớp lụa mỏng đủ màu sắc, lụa trôi dập dềnh trên mặt nước, làn nước trong vắt phản chiếu thân hình thướt tha của họ, đẹp đến mức hư ảo như một giấc mơ.
Vân Vụ thầm rủa một tiếng, quay người định chạy, nhưng vừa ngoảnh lại đã thấy một thiếu nữ mặc đồ mỏng manh mỉm cười: "Cô nương, đã đến đây rồi thì đừng đi nữa."
Vân Vụ giận dữ: "Con tì tiện, cút ra!"
Dứt lời, bà ta tung một chưởng đ.á.n.h vào người thiếu nữ. Thân hình cô gái hóa thành một làn khói, trôi nổi trên không trung một lát rồi lại ngưng tụ thành hình người, xuất hiện ngay sau lưng bà ta.
"Đây là mộng ảo tiên cảnh." Thiếu nữ nói, "Đã vào đây rồi, muốn đi cũng không đi nổi đâu."
"Nói láo!" Vân Vụ lại gầm lên, đ.á.n.h thêm một chưởng nữa rồi lao vào rừng sâu.
Sơn thủy trong họa cực kỳ diễm lệ. Bà ta băng qua một con sông nhỏ, phát hiện phía đối diện có một tòa cung điện. Bà ta đá phăng cửa cung điện, bên trong lập tức sáng bừng lên như lạc vào cõi tiên, vô số thiếu nữ xinh đẹp đang cười đùa uống rượu, múa hát tưng bừng. Không khí thoang thoảng một mùi dị hương nhàn nhạt, ý thức của bà ta bỗng chốc trở nên mơ hồ.
Các thiếu nữ ùa tới trước mặt bà ta, trên tay bưng đầy mỹ t.ửu giai hào, cười nói: "Chắc là khát rồi, lại đây, uống một chén đi."
Bà ta ngơ ngác đón lấy ly rượu, uống cạn một hơi. Rượu vừa vào bụng, ngay cả ký ức của bà ta cũng trở nên mờ mịt.
Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây?
Các thiếu nữ nắm lấy tay bà ta, kéo vào bàn tiệc: "Một ly rượu đục giải ngàn sầu. Uống đi, say rồi thì chẳng còn phiền não gì nữa."
Bà ta gật đầu, cầm lấy bầu rượu, ngửa cổ dốc ngược thứ nước màu hổ phách vào miệng.
Lúc này, bức tranh trong tay tôi như một màn hình máy tính, hiện ra toàn bộ những cảnh tượng vừa rồi, cuối cùng dừng lại ở phân cảnh bà ta đang uống rượu. Tôi chậm rãi cuộn bức tranh lại, thầm nhủ trong lòng: Vân Hà tiền bối, tôi đã báo thù cho người rồi.
[Tôi cũng muốn vào bức tranh này chơi một đêm quá.] [Hơ hơ, bộ chê mạng quá dài nên định c.h.ế.t luôn trong đó hả?] [C.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà, toàn là tuyệt thế mỹ nữ không đấy.] [Xì, đừng tin hắn, hắn chỉ nói phét cho sướng mồm thôi.]
"Quân Dao." Tôi bỗng giật mình tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang lơ lửng trên không trung, tay cầm cuốn công pháp cấp Thiên. Nhìn xuống dưới, đám người Dãn Thịnh Nghiêu đang đứng đợi tôi.
Cuốn công pháp này là năm xưa Vân Hà tiên t.ử tìm được từ một bí cảnh thượng cổ. Nó mang một chút ma tính, uy lực tuy lớn nhưng luyện lâu ngày sẽ nảy sinh ác niệm, sớm muộn cũng trở thành tà tu g.i.ế.c người không ghê tay. Chính vì thế mà Vân Vụ mới làm ra chuyện g.i.ế.c thầy đoạt vị. Tuy nhiên, sự đố kỵ của bà ta với Vân Hà tiên t.ử vốn đã bén rễ sâu trong tâm khảm từ lâu rồi.
Loại ma công này, tôi không cần. Tôi đặt cuốn công pháp đó trở lại giá sách.
Dãn Thịnh Nghiêu và những người khác không hỏi tại sao tôi không lấy cuốn sách đó, mà tiếp tục đi cùng tôi. Sau đó chúng tôi tìm thêm được vài bộ bí tịch, tiếc là không có cái nào cấp Thiên, cao nhất cũng chỉ là cấp Địa thượng phẩm. Nhưng cấp Địa thượng phẩm cũng đã đủ để làm bảo vật trấn phái của một tông môn rồi.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có tiếng chuông vang lên. Dãn Thịnh Nghiêu nói: "Tàng Kinh Các sắp đóng cửa rồi, chúng ta mau ra thôi!"
Chúng tôi vội vã quay về. Ngay khi chuẩn bị rời khỏi tầng tám, tôi chợt thấy trong góc giá sách có một cuốn sách lộ ra phần gáy. Tôi chẳng thèm nhìn tiêu đề, trực tiếp rút phắt ra nhét vào túi Càn Khôn.
Ra khỏi Tàng Kinh Các, chúng tôi thấy một số người đi đứng vội vã, không hề dừng lại mà chạy đi với tốc độ nhanh nhất. Nhưng trong đám đông, thấp thoáng có những kẻ lẳng lặng bám theo sau họ.
Trước khi ra cửa, Dãn Thịnh Nghiêu hạ thấp giọng nói bên tai tôi: "Quân Dao, lát nữa chúng ta cũng đi ngay, không được dừng lại dù chỉ một khắc."
Tôi gật đầu, vừa ra khỏi cửa liền triệu hồi Điệp Luyến Hoa Kiếm. Dãn Thịnh Nghiêu cũng triệu hồi một pháp khí phi hành hình tròn như cái đĩa. Bạch Ninh Thanh không chịu kém cạnh, xòe chiếc quạt trong tay ra, chiếc quạt biến lớn, anh ta nhảy lên mặt quạt rồi lướt đi theo sát chúng tôi.
Ba người chúng tôi như ba luồng lưu quang lướt qua trên đầu mọi người. Từ trong đám đông, mấy bóng người đột ngột lao ra, bám đuôi chúng tôi đi vào khu rừng phía xa.
"Vừa rồi... đó có phải là nữ streamer kinh dị lừng danh Nguyên Quân Dao không?" Trong đám đông có người xầm xì. "Chắc chắn rồi, tôi nhận ra thanh phi kiếm đó của cô ta." "Chẳng trách nhiều người đuổi theo thế, toàn là cao thủ cả. Vận khí cô ta tốt vậy, chắc chắn kiếm được không ít đồ xịn." "Haiz, đừng có mơ mộng nữa, đằng nào cũng chẳng đến lượt mình đâu." "Cũng đúng."
"Thịnh Nghiêu, mấy kẻ đằng sau không cắt đuôi được." Tôi đã thử mấy lần nhưng vẫn không thể rũ bỏ được những kẻ bám đuôi.
Dãn Thịnh Nghiêu trầm ngâm giây lát: "Để anh nghĩ cách."
Nhưng anh chưa kịp hành động thì phía sau đã có tiếng gọi: "Dãn tông chủ, anh đi nhanh thế, đến cả đồ đệ của mình cũng không cần nữa sao?"
Sắc mặt Dãn Thịnh Nghiêu trầm xuống, dừng bước lại. Tôi nhíu mày, nói với Bạch Ninh Thanh: "Bọn chúng nhắm vào chúng tôi, không liên quan đến anh. Anh đi trước đi."
Bạch Ninh Thanh không vui đáp: "Quân Dao, cô coi tôi là hạng người gì thế? Tôi là loại người đó sao?" Dứt lời, anh ta cũng dừng lại đứng cạnh tôi. Tôi định nói với Lý Mộc T.ử thì con bé đã lên tiếng: "Sư phụ, ngay cả người ngoài này còn không nỡ bỏ mặc mọi người để chạy thoát thân, con là đồ đệ của người, sao có thể làm chuyện khi sư diệt tổ?"
Bạch Ninh Thanh hừ một tiếng: "Tôi không phải người ngoài nhé." Anh ta liếc tôi một cái: "Tôi với Quân Dao là người nhà."
Dãn Thịnh Nghiêu bất mãn liếc anh ta một cái nhưng cũng không nói gì.
Đúng lúc này, hai cao thủ Thần cấp trung kỳ bay tới, dừng lại cách chúng tôi vài chục bước. Một kẻ trong số đó đang tóm lấy A Tín, kề thanh phi kiếm vào cổ cậu ấy. A Tín mặt đầy vẻ nản lòng, ủ rũ nói: "Sư phụ, con vô dụng quá..."
Dãn Thịnh Nghiêu bảo: "Không phải lỗi của con, đừng tự trách. Sư phụ sẽ cứu con." A Tín c.ắ.n c.h.ặ.t răng, gật đầu.
"Khéo cho tình thầy trò sâu nặng." Hai vị cao thủ Thần cấp kia cười lạnh.
Tôi quan sát kỹ hai người này, một nam một nữ, dường như là vợ chồng. Cặp đôi này trông khá tuấn tú xinh đẹp, khoác trên mình trang phục thời nhà Minh, không biết đã ẩn cư trong núi bao nhiêu năm rồi. Gã đàn ông mặc một bộ chiến giáp cổ đại. Đừng coi thường bộ chiến giáp này, trên đó toát ra một luồng huyết khí nồng nặc. Kẻ này thời nhà Minh chắc chắn là một vị tướng quân g.i.ế.c người không chớp mắt. Trên bộ giáp đó không biết đã nhuốm m.á.u của bao nhiêu người, oan hồn tụ tập, qua năm dài tháng rộng cư nhiên sinh ra linh tính, trở thành một món pháp bảo.
"Hóa ra là Sầm tướng quân và Sầm phu nhân." Dãn Thịnh Nghiêu dường như biết hai người này, anh vô cùng bình tĩnh, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo: "Hai vị định làm gì đây?"
Sầm tướng quân cười khẩy: "Đừng có giả điên khiêng bị nữa, Dãn tông chủ, giao hết bí tịch các người tìm được ra đây, bằng không tính mạng của đồ đệ anh khó mà giữ được đấy."
Ánh mắt Dãn Thịnh Nghiêu lạnh lùng như d.a.o cạo lướt qua mặt hắn, nói: "Tôi nghe danh Sầm tướng quân là một vị tướng trung nghĩa, không ngờ trăm nghe không bằng một thấy, cư nhiên lại làm cái trò bắt giữ đồ đệ người khác để chặn đường cướp bóc."
