Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 784: Đang Giận Sư Phụ Sao?

Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:15

Tôi hạ thấp giọng nói: "Ủy viên trưởng, chúng ta về doanh trại rồi nói."

Sắc mặt Ủy viên trưởng Đàm lập tức phủ một lớp sương lạnh. Ông đã lờ mờ nhận ra rằng, có lẽ mình sẽ không bao giờ được gặp lại đứa cháu nội bảo bối nữa.

Vào trong lều, cả Ủy viên trưởng Đàm và cha của Đậu Lân đều nhìn tôi với gương mặt trắng bệch. Tôi đỡ Doãn Thịnh Nghiêu nằm xuống giường, anh ấy đã uống đan d.ư.ợ.c trị thương nên tôi chỉ việc đắp chăn cho anh. Quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đau đớn của hai người họ, lòng tôi chợt nhói lên, khẽ thở dài: "Ủy viên trưởng, chú Đậu, hai người thực sự nên cảm thấy vui mừng mới phải."

Thế là, tôi đem chuyện gặp tiên nhân kể lại một lượt, có lược bớt một vài chi tiết. Tôi nói với họ rằng Đậu Lân và tôi nhờ sự giúp đỡ của Chuột Tầm Bảo đã tìm thấy lối vào Tiên giới. Để đối phó với Tùng Kỷ, tôi phải quay về phàm trần, còn Đậu Lân thì được ở lại Tiên giới.

Sắc mặt hai người vô cùng đặc sắc. Ủy viên trưởng Đàm thì còn đỡ, nhưng chú Đậu lại lộ ra ánh mắt đầy vẻ hoài nghi.

Dẫu sao gặp tiên cũng chỉ là truyền thuyết, chú ấy không dám tin, thậm chí còn nảy sinh lòng nghi kỵ, cho rằng tôi đã g.i.ế.c Đậu Lân để đoạt bảo vật.

Tiền tài động lòng người. Đừng nói là bạn bè, ngay cả người thân thiết nhất cũng có thể g.i.ế.c người đoạt bảo vì những món tuyệt thế trân bảo kia.

Biết họ không tin, tôi lấy điện thoại từ trong n.g.ự.c ra, nói: "Đây là đoạn ghi âm cháu đã thu lại. Vì chuyện ở Tiên giới không thể để phàm gian biết nên không quay được video, chỉ có thể ghi âm thôi."

Tôi nhấn nút phát, giọng nói của Đậu Lân vang lên rõ mồn một. Tôi đưa điện thoại cho họ, dù họ có tin hay không thì tôi cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi.

________________________________________

Ngày hôm sau, Đường Minh Lê được thuộc hạ đón về thủ đô. Lúc đi, vết thương của hắn vẫn chưa lành, phải ngồi trên xe lăn. Khi đi ngang qua lều của tôi, hắn nhìn vào thật sâu.

Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Đáy mắt hắn xẹt qua một tia bi thương, khẽ thở dài một tiếng rồi bảo người trợ lý: "Chúng ta đi thôi."

Chiếc trực thăng đưa hắn đi xa, trong lòng tôi chỉ còn lại một chút bùi ngùi nhè nhẹ. Tại sao giữa chúng tôi lại thành ra thế này?

Tôi lắc đầu, xua tan mọi ý nghĩ ra khỏi trí óc, quay lại lều đút t.h.u.ố.c cho Doãn Thịnh Nghiêu. Thực ra Doãn Thịnh Nghiêu đã có thể cử động được rồi, nhưng anh cứ nằm lì ra đó, nhất quyết đòi tôi cho ăn. Tôi cũng không vạch trần anh, cảm giác được chăm sóc người yêu thực ra cũng không tệ.

Sắc mặt cha của Đậu Lân vẫn luôn rất tệ. Ủy viên trưởng Đàm đã hoàn toàn tin lời tôi, nhưng chú ấy vẫn giữ một tia nghi hoặc. Âu cũng là điều dễ hiểu, Đậu Lân là con trai duy nhất, là hy vọng của cả dòng họ Đậu, đột nhiên mất đi báu vật vô giá như thế, nếu là tôi thì tôi cũng đau đớn thấu xương.

Tôi khẽ thở dài, chuyện này quả thực không có cách nào khác. Với nhà họ Đậu có lẽ không phải chuyện tốt, nhưng với Đậu Lân, đó lại là một đại cơ duyên. Cậu ấy sẽ tiến xa hơn, có một tương lai huy hoàng hơn.

Tôi trở về lều của mình, mở phòng livestream ra. Thấy sư phụ đang online, tôi không kìm được mà hỏi: "Sư phụ... tại sao người lại lừa con nói người là Âm Trường Sinh?"

Sư phụ im lặng hồi lâu mới đáp: "Ta nói ta là Thiên Đế, con có tin không?"

Tôi đầy đầu vạch đen. Đúng là lúc mới bắt đầu, nếu ông nói mình là Thiên Đế, tôi chắc chắn sẽ coi ông là kẻ mắc bệnh vĩ cuồng thôi.

"Hơn nữa, còn có các vị tiên gia khác ở đó, ta lấy danh nghĩa Thiên Đế để xem livestream của con thì không tiện lắm." Ông nói thêm.

Tôi gật đầu, điều này có thể hiểu được.

"Vậy giờ họ đã biết chưa ạ?" Tôi hỏi.

"Từ sau khi ta xuống nhân gian cứu con, họ dần dần cũng biết cả rồi." Thiên Đế nói, "Nhưng ta đã dặn họ cứ cư xử như bình thường, đừng để lộ sơ hở."

Tôi lại hỏi: "Vậy... Âm Trường Sinh thật sự thì sao ạ?"

"Hắn là một gã cuồng tu luyện." Thiên Đế đáp, "Ngoại trừ tham gia hội Bàn Đào thì rất ít khi lộ diện."

Hèn gì người có thể giả mạo lâu đến thế.

"Sao hả?" Ông nói, "Con bé kia, đang giận sư phụ đấy à?"

"Dạ không."

"Rõ ràng là đang giận." Ông khẳng định.

Tôi bất lực đảo mắt một cái: "Thôi được rồi, con đúng là có giận thật."

Dừng một chút, tôi hỏi tiếp: "Sư phụ, tại sao... người lại xem livestream của con vậy?" Thiên Đế mà thanh nhàn đến thế sao? Có thời gian xem livestream rồi còn thường xuyên tán gẫu với tôi nữa.

Thiên Đế im lặng một lát rồi nói: "Làm Thiên Đế chán lắm, xem livestream của con thú vị hơn nhiều."

Tôi lại đầy đầu vạch đen. Sư phụ à, người nói vậy có thấy có lỗi với những vị tiên nhân đã vất vả phi thăng không?

"Đúng rồi, Quân Dao." Thiên Đế nghiêm giọng, "Satan chưa c.h.ế.t đâu."

Tôi giật nảy mình: "Chẳng phải con đã đ.á.n.h tan xác hắn rồi sao?"

"Satan vốn là những tu sĩ luyện ma công thời cổ đại. Tu vi của họ cực cao, nhưng vì luyện ma công nên thiên đạo không cho phép phi thăng thành tiên. Mà đã không thành tiên thì sẽ có ngày phải c.h.ế.t. Để đạt được bất t.ử bất diệt, họ dùng mật pháp để bào chế linh hồn mình. Khi linh hồn họ vào địa ngục của phương Tây, họ vẫn có thể tiếp tục tu luyện, từ đó thực lực ngày càng mạnh hơn. Hiện tại, địa ngục phương Tây đã là giang sơn của họ rồi." Thiên Đế giải thích.

Tôi nhíu mày: "Quy tắc thiên đạo chắc chắn sẽ không cho phép chúng tự ý ra vào phàm gian chứ ạ?"

Thiên Đế nói: "Vì vậy chúng mới lợi dụng hậu duệ để lập ra giáo phái Satan, phát triển tín đồ, lợi dụng sức mạnh đức tin và hiến tế của tín đồ để có thể đến được phàm gian."

"Satan tìm kiếm những linh hồn phù hợp với mình ở nhân gian, sau đó sai tín đồ g.i.ế.c họ để hiến tế. Khi đoạt được linh hồn của người đó, hắn dùng mật pháp chế bọn họ thành phân thân của mình." Ông dừng lại một chút, "Thứ con tiêu diệt hôm nọ thực chất chỉ là một phân thân mà thôi. Nếu chân thân của hắn tới, con không cản nổi đâu."

Tôi nuốt nước miếng, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Tên Satan đó vậy mà lại mạnh đến thế!

"Nhưng con yên tâm, nếu chân thân của hắn muốn xuống phàm gian thì phải trả giá cực kỳ đắt, hắn không dám đâu. Nhưng phân thân của hắn thì nhiều vô kể, có thể đi lại giữa địa ngục phương Tây và nhân gian. Lần này con g.i.ế.c mất một phân thân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để yên, con nhất định phải cẩn thận." Thiên Đế ân cần dạy bảo.

Tôi gật đầu: "Sư phụ yên tâm, con sẽ cẩn thận." Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Satan giúp đỡ Tùng Kỷ, chẳng lẽ là muốn vươn vòi sang thế giới phương Đông chúng ta sao? Thần linh phương Tây của họ không quản sao ạ?"

Thiên Đế im lặng một lát, thở dài: "Đường thông đạo giữa Thiên Đường phương Tây và Trái Đất đã hoàn toàn đứt đoạn từ mấy trăm năm trước rồi, họ có muốn quản cũng không quản nổi."

Tôi lại cạn lời lần nữa.

Thiên Đế tiếp tục: "Thiên Đường đó từ lâu đã bắt đầu tách rời khỏi thế giới này, chẳng bao lâu nữa sẽ hình thành một tiểu thế giới độc lập mới thôi."

"Chẳng bao lâu nữa là bao lâu ạ?" Tôi lỡ miệng hỏi một câu.

"Chắc khoảng vài vạn năm nữa."

"..." Tôi nói: "Sư phụ, quan niệm thời gian của người và con hoàn toàn khác nhau."

Sư phụ cười ha hả.

Tôi bĩu môi, hỏi tiếp: "Sư phụ, Thẩm Văn Thái sao rồi ạ?"

"Hắn ta ư? Ta phạt hắn đến cực Bắc diện bích hối lỗi năm trăm năm."

"Năm trăm năm?" Tôi hỏi, "Có hơi nặng quá không ạ?"

"Năm trăm năm thì đáng gì?" Thiên Đế hừ lạnh, "Hắn dám hãm hại đồ đệ của ta, ta vốn định phạt hắn một nghìn năm, nể tình hắn từng có công với Thiên giới, cộng thêm mọi người cầu xin nên ta mới phạt năm trăm năm, thế đã là khai ân lắm rồi."

Tôi lại cạn lời: "Sư phụ... người làm thế này có phải hơi 'công báo tư thù' không? Nhưng mà, con thích cách người công báo tư thù như vậy."

Thiên Đế thản nhiên nói: "Ta chẳng có khuyết điểm gì, duy chỉ có một cái, đó là bảo vệ người nhà."

Ông nói quá đúng, tôi chẳng thể phản bác được lời nào.

________________________________________

Đóng cửa phòng chat, tôi bảo Lý Mộc T.ử thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thành phố Sơn Hải. Đường về chắc chắn sẽ không yên bình.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lên chiếc máy bay do Ủy viên trưởng Đàm sắp xếp. Ông ấy trông như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm, nhưng vẫn rất hiền từ với tôi, ân cần bảo: "Hay là đợi thêm hai ngày nữa rồi đi cùng bọn chú cho an toàn."

Tôi mỉm cười: "Cái gì đến cũng sẽ đến thôi ạ, hơn nữa cháu không muốn liên lụy đến mọi người."

Ủy viên trưởng Đàm định nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài: "Lên đường cẩn thận."

Máy bay vững vàng bay lên không trung. Doãn Thịnh Nghiêu nằm trên giường, tôi ngồi bên cạnh anh, ngắm nhìn mây bay bên ngoài cửa sổ.

Doãn Thịnh Nghiêu bỗng nắm lấy tay tôi, nói: "Quân Dao, cảm ơn em vì đã ở lại."

Tôi liếc nhìn anh, đảo mắt một cái: "Em đâu có ở lại vì anh."

"Anh biết, em vì đại nghĩa." Khóe môi anh mang theo nụ cười hạnh phúc, "Nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn em."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.