Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 818: Thiên Phú Của Tôi
Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:20
Dứt lời, hắn như phát điên lao thẳng về phía tôi.
Trong lúc đó, luồng năng lượng tà ác kia đã bị Odin đ.á.n.h cho liên tiếp thối lui, ngày càng co rút lại.
"Ngươi là ai?" Satan giận dữ gào thét, "Tại sao ngươi lại sở hữu sức mạnh kinh khủng thế này?"
Khóe môi Odin nhếch lên một nụ cười u ám: "Một thứ quỷ vật phương Tây như ngươi mà cũng muốn vươn vòi sang đất Hoa Hạ của ta sao? Đôi tay này của ngươi vươn hơi quá dài rồi đấy."
"Cái gì?" Satan kinh hãi, "Ngươi cư nhiên là người Hoa Hạ?"
Vừa chiến đấu, dung mạo của Odin vừa thay đổi ch.óng mặt, tựa như một làn sóng lăn tăn nhẹ nhàng quét qua. Odin đã biến mất, đứng trước mặt hắn lúc này là một thanh niên Hoa Hạ tuấn tú.
Chàng trai ấy nở nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc lẹm như d.a.o, trong đôi đồng t.ử đen sẫm như chứa đựng cả giang sơn hồ hải.
"Ta đã đợi rất lâu mới đợi được một phần sức mạnh của ngươi tiến vào phàm thế." Chàng trai cười nói, "Phân thân c.h.ế.t bao nhiêu cũng không sao, nhưng luồng năng lượng này lại kết nối trực tiếp với bản thể của ngươi. Đánh nát nó, bản thể của ngươi sẽ trọng thương, ít nhất trong vòng năm năm tới, ngươi không thể đưa phân thân nào đến nhân gian được nữa."
Đôi mắt thanh niên rực lên ánh sao trời, hai tay nhanh ch.óng kết pháp quyết rồi áp lòng bàn tay vào nhau. Một luồng điện quang b.ắ.n vọt ra, ngưng tụ thành một quả cầu sét lấp lánh.
Satan gầm lên: "Tên Hoa Hạ xảo quyệt vô sỉ! Nếu ngươi dám đả thương ta, năm năm sau ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, băm vằn ngươi và gia đình ngươi thành muôn mảnh!"
Chàng trai nhếch môi: "Chẳng cần ngươi tìm ta, chờ thời cơ chín muồi, ta tự khắc sẽ xuống địa ngục tìm ngươi, nghiền ngươi thành tro bụi."
Satan càng thêm phẫn nộ: "Khẩu khí lớn đấy, ngươi có bản lĩnh đó không?"
"Có hay không, thử mới biết." Thanh niên mạnh mẽ đẩy hai tay về phía trước. Một tiếng nổ vang dội, quả cầu điện nện thẳng vào luồng năng lượng tà ác. Theo sau một tiếng rít thê lương, luồng hắc khí bị đ.á.n.h tan xác, vết nứt không gian thông tới địa ngục cũng theo đó đóng sầm lại.
"Không!" Giáo tông đang kịch chiến với tôi rú lên một tiếng, hắn vứt bỏ tôi, điên cuồng lao về phía Satan để níu kéo.
Nhưng đã quá muộn. Luồng năng lượng đó đã bị đ.á.n.h tan hoàn toàn, biến mất giữa không trung, thứ hắn chộp được chỉ là hư vô.
"Không!" Hắn gào thét, quỵ rạp xuống đất. Tôi thừa cơ đ.â.m một kiếm xuyên thấu l.ồ.ng n.g.ự.c hắn.
Thân thể hắn run rẩy, m.á.u tươi trào ra đầy miệng. Hắn quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt oán độc tột cùng rồi đổ gục xuống. Trong khoảnh khắc hấp hối, hắn đột nhiên phun một ngụm m.á.u lớn vào lòng bàn tay rồi ấn mạnh xuống đất, nhanh ch.óng hình thành một ma pháp trận nhỏ: "Nhân danh ta, hiến tế linh hồn cho chủ nhân vĩ đại, nguyện..."
Lời chưa dứt, một bàn tay... à không, một bàn chân đột nhiên vươn tới. Rắc! Một cú đạp dứt khoát nghiền nát đầu lâu của hắn.
"Nói lắm quá." Chàng thanh niên chán ghét thốt lên.
Tôi nhìn theo đôi chân ấy lên đến khuôn mặt. Chàng trai trước mặt cao ráo, tóc cắt ngắn năng động, làn da trắng trẻo, trông tràn đầy năng lượng và sạch sẽ.
"Hòa... Hòa Ngưng?" Tôi ngập ngừng hỏi. Trong ký ức của tôi, anh ta phải là một công t.ử hào hoa phong nhã, khí chất thoát tục, tại sao lúc này trông lại giống như một anh chàng hàng xóm thế này?
Hòa Ngưng mỉm cười bước tới, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt tôi. Dung mạo của tôi lập tức trở lại bình thường. Anh ta xoa mạnh đầu tôi, cười lớn: "Không ngờ hậu duệ của ta lại là một cô bé đáng yêu thế này."
Khóe môi tôi giật giật: "Thứ nhất, tôi không còn nhỏ. Thứ hai, tôi không đáng yêu. Thứ ba, anh nói tôi là hậu duệ của anh, vậy vợ anh rốt cuộc là ai? Tại sao trong ký ức tôi kế thừa không hề có chút thông tin nào về bà ấy?"
Sắc mặt Hòa Ngưng thoáng biến đổi nhưng nhanh ch.óng trở lại bình thường. Anh nở nụ cười hiền lành như một người anh trai: "Chuyện đó không quan trọng đâu. Cô chỉ cần nhớ mình là hậu duệ của ta là được."
"Còn nữa." Thấy anh tránh né, tôi liền chuyển chủ đề, "Trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt, sao anh biết đến sự hiện diện của tôi?"
"Ta có một chút khả năng dự đoán tương lai." Anh cười đáp, "Hơn nữa, vào thời thượng cổ, ta đã từng gặp cô rồi đấy."
Tôi nhíu mày: "Khi nào?"
"Cô quên rồi sao? Trong rừng hoa đào ấy, ta đã dạy cô vẽ trận pháp, còn cho cô ăn một quả tiên?" Anh nói.
Tôi chợt nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy. "Nhưng... nhưng đó là mơ mà." Tôi luôn nghĩ đó chỉ là ký ức của anh ngủ yên trong cơ thể tôi, truyền lại qua những giấc mơ thôi.
"Rõ ràng đó không phải là mơ." Anh nói, "Trong khoảnh khắc đó, chúng ta đã xuyên không gian và thời gian để gặp nhau. Ta cũng không rõ tại sao lại như vậy, có lẽ..." Anh dừng lại, đ.á.n.h giá tôi từ trên xuống dưới, "...có lẽ là do sức mạnh của cô."
"Sức mạnh của tôi?"
"Phải, Thần tộc chúng ta ai cũng mang trong mình một loại thiên phú nào đó, biết đâu đây chính là thiên phú của cô." Anh nói tiếp, "Tiếc là mấy lần đó ta chỉ cảm nhận được sự hiện diện của cô chứ không nhìn thấy dung mạo. Hôm nay được gặp, quả nhiên không hổ danh là hậu duệ của Hòa Ngưng ta."
Tôi ngập ngừng một lát, c.ắ.n môi hỏi: "Tôi từng đến đại lục Sơn Hải."
Sắc mặt anh sững lại, lập tức trầm xuống. Tôi hỏi: "Anh đã thoát ra bằng cách nào? Sau đó anh đã đi đâu?"
"Ta... ta may mắn nên thoát được, đi đến một thế kỷ khác." Nụ cười của anh thoáng vẻ đắng cay, "Ở thế giới đó, ta đã tu thành Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên, tức là bậc Độ Kiếp kỳ theo cách gọi của đại lục Sơn Hải. Nhưng ta vẫn không thể phi thăng, đành phải du hành qua các thế giới khác nhau để tìm con đường phi thăng."
"Vậy anh... có từng quay lại đại lục Sơn Hải không?" Tôi hỏi, "Có từng nghĩ đến việc trả thù cho họ?"
"Có cần thiết không?" Anh thở dài, "Những kẻ năm đó sớm đã không còn nữa. Ta cũng từng hận, từng thề sẽ báo thù, nhưng khi ta đột phá đến Độ Kiếp kỳ, ta đã trải qua một lần tâm ma. Trong ảo cảnh tâm ma ấy, ta đã g.i.ế.c sạch người trên đại lục Sơn Hải. Nhìn núi thây biển m.á.u trước mắt, ta chẳng thấy vui vẻ chút nào."
Anh thở dài sườn sượt: "Lúc đó ta mới hiểu ra, người của đại lục Sơn Hải đã phải chịu trừng phạt nghìn năm, vạn năm rồi. Tộc nhân của ta tuy đã mất, nhưng họ cũng đều có cơ hội trọng sinh ở các dị thế giới. Còn lòng thù hận của ta, chẳng qua chỉ là một màn hư ảo."
Anh đặt tay lên vai tôi: "Ta có xem livestream của cô, biết cô từng đến đại lục Sơn Hải. Quân Dao, cô cũng hãy buông bỏ hận thù đi."
Tôi lặng người, trong lòng vẫn có chút không cam tâm. Một hồi lâu sau mới hỏi: "Tại sao anh lại biến thành Odin?"
Hòa Ngưng cười lớn: "Lúc đó ta phá tan hư không, từ thế giới khác trở về thì vô tình gặp Odin. Hắn đang thực hiện nhiệm vụ của Satan, muốn lấy một pháp bảo trong tòa hải thần điện cổ xưa dưới đáy Địa Trung Hải. Có pháp bảo đó, chúng định tổ chức một cuộc tấn công k.h.ủ.n.g b.ố ở Biển Đông để xâm chiếm giới dị nhân Hoa Hạ."
"Hiện nay quốc lực Hoa Hạ ngày càng mạnh, lũ tiểu nhân ngoại tộc này luôn mơ mộng hủy diệt Hoa Hạ." Anh cười lạnh, "Đúng là si tâm vọng tưởng."
Anh nghiêm nghị nói tiếp: "Giờ Satan đã bị thương, không thể mở lối thông vào phàm gian nữa. Giáo tông Satan giáo đã bị chúng ta g.i.ế.c, bọn chúng giờ như rắn mất đầu, đây là thời cơ vàng để nhổ cỏ tận gốc."
Tôi lo lắng: "Satan có thể lành vết thương trong năm năm, chỉ sợ lúc đó hắn quay lại trả thù điên cuồng."
"Không cần lo." Ánh mắt anh sa sầm, "Ta sẽ trực tiếp xuống địa ngục trừ khử hắn."
"Đúng rồi." Tôi sực nhớ ra, "Thực lực của anh mạnh như vậy, sao có thể đến Trái Đất? Không sợ quy tắc Thiên đạo phản phệ sao?"
Anh cười hì hì: "Ta khác với bọn họ, chuyện đó với ta không thành vấn đề."
Tôi quan sát kỹ, thực lực hiện tại của anh cũng chỉ ở mức Thần cấp đỉnh phong thôi. Tôi đoán: "Chẳng lẽ anh có bảo vật gì từ thế giới khác có thể che mắt Thiên đạo?"
"Suỵt." Anh đặt ngón tay lên môi tôi, "Thiên cơ bất khả lộ."
Tôi làm động tác khóa môi: "Là tôi lỡ lời."
"Ư ư ư." Hướng Đông Dương đang nằm dưới đất vùng vẫy. Tôi vội cởi trói cho cậu ấy. Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt: "Sư... Sư phụ, người thật sự là sư phụ sao?"
"Chẳng lẽ còn giả?" Tôi cười, "Sao hả, giờ không muốn băm vằn ta ra nữa à?"
Hướng Đông Dương gãi đầu ngượng nghịu: "Sư phụ, con xin lỗi, con không biết đó là người. Nhưng mà hắn..." Cậu ấy giận dữ chỉ vào Hòa Ngưng, "Hắn đã đ.á.n.h bị thương sư tỷ!"
Hòa Ngưng lấy từ trong túi càn khôn ra một lọ ngọc: "Đả thương cô bé đó là việc bất đắc dĩ, nếu không làm vậy sao lừa được người của Giáo tông? Đây là đan d.ư.ợ.c ta lấy được ở một thế giới chuyên về luyện d.ư.ợ.c, mang về cho cô bé uống, sẽ sớm bình phục thôi."
Tôi thở dài: "Đông Dương, nhận lấy đi." Hướng Đông Dương hậm hực nhưng vẫn phải cầm lấy.
"Ta không muốn gặp người của chính phủ Hoa Hạ." Hòa Ngưng quay sang bảo tôi, "Hẹn gặp lại ở châu Âu."
Nói xong, anh biến mất. Tôi gọi điện cho Đàm ủy viên trưởng, họ nhanh ch.óng đến dọn dẹp hiện trường.
Tôi quay về Nguyên trạch, đổ viên đan d.ư.ợ.c ra ngửi thử. Một luồng linh khí đậm đặc xộc thẳng vào mũi khiến tinh thần sảng khoái, những vết bỏng do hắc ám lực trên người tôi cũng có dấu hiệu mờ đi. Đúng là hảo đan!
Tôi đưa đan d.ư.ợ.c vào miệng Lý Mộc Tử, nó lập tức hóa thành luồng lưu quang trôi xuống dạ dày. Cơ thể cô ấy bắt đầu phát sáng nhẹ, dấu bàn tay tím tái trên n.g.ự.c lành lại thần tốc, chỉ vài phút sau đã không còn dấu vết. Linh khí trong cơ thể Mộc T.ử dồi dào đến mức tu vi bắt đầu tăng vọt.
Tôi kinh ngạc thốt lên: "Con bé sắp đột phá lên cấp bảy rồi!"
