Khủng Bố Nữ Chủ Bá - Chương 860

Cập nhật lúc: 29/12/2025 17:27

Ngoại truyện 2: Tam Thiên Thế Giới · Văn minh Công nghệ (Phần 2)

"Năm mươi triệu tinh tệ."

"Cái gì?" Thiếu phụ mỹ miều kinh ngạc, "Soái ca, anh hét giá cao quá rồi đấy! Theo quy tắc chợ đen của chúng tôi, một viên linh thạch hạ phẩm chỉ bán được tám mươi ngàn tinh tệ thôi."

Đường Minh Lê thản nhiên: "Theo quy định của Đế quốc, linh thạch trung phẩm chỉ bán được ba mươi triệu tinh tệ, nhưng cô có mua nổi không?"

Thiếu phụ khẽ nheo mắt lại. Nửa phút sau, chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng với một chiếc thẻ đen chứa năm mươi triệu tinh tệ trong tay.

Tôi không nhịn được mà hỏi: "Đường Minh Lê, sao anh biết chỗ đó thu mua linh thạch?"

Khóe môi anh khẽ nhếch lên: "Thần thức của anh có thể bao phủ toàn bộ hành tinh này."

Tôi đứng hình. Bao phủ cả một hành tinh? Đó là khái niệm gì chứ? Đây chính là thực lực thật sự của một Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên sao? Xem ra tôi đã ôm được một cái đùi cực kỳ, cực kỳ lớn rồi.

"Vậy... giờ chúng ta đi đâu?" Tôi hỏi, "Tìm một nơi không người để trồng nhánh cây Phù Tang xuống nhé?"

"Không." Anh dứt khoát đáp, "Tìm một khách sạn trước đã."

"Khách sạn?" Tôi nhìn mặt trời đang ch.ói chang trên đỉnh đầu, "Vẫn còn sớm để đi ngủ mà?"

Anh bất ngờ vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo sát vào lòng. Làn môi ấm nóng áp sát tai tôi, anh thì thầm: "Em quên những gì đã hứa với anh trước đây rồi sao? Anh đã đợi không kịp nữa rồi."

Mặt tôi "bùng" một cái, nóng bừng như lửa đốt.

"Cái đó..." Tôi hơi lưỡng lự, anh liền bá đạo ngắt lời: "Sao? Định nói lời không giữ lấy lời à?"

"Không phải..." Tôi vân vê mấy đầu ngón tay, lí nhí: "Chỉ là... em thấy hơi..."

"Đừng sợ." Anh đặt một nụ hôn lên tóc tôi, "Anh sẽ nhẹ nhàng thôi."

________________________________________

Trên tầng thượng của khách sạn xa hoa nhất Trung Ương Tinh, tôi ngước nhìn trần nhà bằng kính cường lực. Phía trên đó là một hồ bơi lớn, ánh nước lấp lánh cắt vụn ánh nắng thành ngàn mảnh vàng rắc lên người tôi. Từng đàn cá ngũ sắc bơi lội ngay trên đỉnh đầu, đẹp đẽ như một giấc mộng huyễn hoặc.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra. Đường Minh Lê khoác áo choàng tắm bước ra ngoài. Tôi căng thẳng đến mức vội cầm ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn sạch.

Nụ cười trên mặt anh càng thêm sâu, anh chậm rãi tiến về phía tôi. Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp: "Đông... Đông... Đông Nhạc..."

"Đừng gọi anh là Đông Nhạc nữa." Anh nói, "Anh không còn là Đông Nhạc Đại Đế, ngọc tỷ cũng đã trả lại cho Thiên Đế bệ hạ rồi."

"Vậy em phải gọi anh là gì?"

"Gọi anh là Đường Minh Lê."

"Nhưng..." Tôi khựng lại, "Anh có hai linh hồn mà..."

"Anh đã quyết định rồi." Anh ghé sát tai tôi nói nhỏ, "Từ giờ trở đi, mỗi khi đến một thế giới mới, anh sẽ thay đổi dung mạo. Ở thế giới này anh là Đường Minh Lê, thế giới sau anh sẽ là Doãn Thịnh Nghiêu."

"Cái này..." Tôi cảm thấy tam quan của mình hơi vụn vỡ, "Vẫn... vẫn còn có kiểu thao tác này sao?"

"Sao thế? Không thích à?"

Anh càng lúc càng tiến gần, hơi thở mờ ám bủa vây. Tôi vội vã lùi lại, lùi mãi cho đến khi chạm vào góc giường. Chiếc giường này lớn đến kinh ngạc, ít nhất cũng phải năm mét. Ga giường màu đỏ rực làm mặt tôi đỏ gắt lên như muốn nhỏ m.á.u.

Anh bám sát lấy tôi. Tôi bò lùi một bước, anh lại bò tiến một bước, không khí càng lúc càng kỳ quái. Tôi quay người định trèo xuống giường thì bị anh chộp lấy cổ chân, dùng sức kéo giật trở lại.

"Anh... anh... thả em ra!" Tôi đá chân một cái, anh khẽ cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn chân tôi.

Tôi định rút chân lại nhưng bị anh giữ rất c.h.ặ.t, không thể cử động nổi. Anh chậm rãi bò đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi và khuôn mặt đang đỏ rực như quả cà chua chín. Anh bảo: "Đừng căng thẳng."

Như thế này mà bảo người ta đừng căng thẳng sao?

Anh đặt một nụ hôn lên môi tôi. Người tôi run lên bần bật, từng tấc cơ bắp đều căng cứng. Nhận ra sự lo lắng của tôi, anh nhếch môi cười, rồi đột ngột bế bổng tôi lên. Giây tiếp theo, chúng tôi đã ở trong hồ bơi, những chú cá sắc màu bơi quanh chúng tôi, bị giật mình nên tản ra khắp phía.

"Anh làm gì vậy?" Tôi kinh ngạc.

"Ở trong nước, em sẽ bớt căng thẳng hơn." Anh ôm eo tôi, xoay người một vòng dưới nước, nói: "Quân Dao, anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi."

Tôi thở ra một bong bóng nước, đưa tay ôm lấy cổ anh, lấy hết can đảm hôn lên môi anh. Ánh mắt anh tràn ngập niềm hân hoan, anh ôm c.h.ặ.t lấy tôi. Mái tóc tôi tung bay trong nước như một làn khói đen mờ ảo.

Mặt nước gợn lên từng vòng sóng lăn tăn, ánh nắng chiếu rọi lên người tôi như những lớp vảy vàng óng ánh. Hai chúng tôi ôm c.h.ặ.t lấy nhau, giống như hai chú cá đang quấn quýt không rời.

"Quân Dao. Quân Dao." Giọng anh văng vẳng bên tai tôi như tiếng hát của nhân ngư, đầy ma lực khiến tôi đắm chìm, không thể dứt ra được.

________________________________________

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày hôm ấy – lần "hợp hoan" ý nghĩa đầu tiên trong đời mình – tôi vẫn thấy nó giống như một giấc mộng phong tình diễm lệ. Vì ngược sáng nên gương mặt Đường Minh Lê hơi mờ đi, nhưng đôi mắt anh thì sáng như tinh tú, thắp sáng cả trái tim tôi.

Bao lâu đã trôi qua? Một giờ? Hay một ngày?

Khi tôi tỉnh dậy, mình đã nằm trên giường, đắp chăn ấm áp. Đường Minh Lê đang ôm lấy tôi, ngủ rất say. Tôi xoay người nhìn hàng lông mi dài của anh, vẫn cảm thấy mọi chuyện không chân thực chút nào. Không kìm được, tôi đưa tay khẽ chạm vào lông mày anh, anh bỗng mỉm cười, hỏi: "Quân Dao, hôm qua cảm thấy thế nào?"

Mặt tôi lại đỏ lựng lên, quay lưng đi nói: "Cũng được."

Anh cười mỉm ôm c.h.ặ.t tôi từ phía sau, vùi mặt vào gáy tôi: "Quân Dao, Quân Dao của anh..."

Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười nhạt, lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc chưa từng có. Những ngày tháng thế này, xem ra cũng không tệ. Dù không thể trở về quê hương, nhưng được cùng người mình yêu nhất lang bạt kỳ hồ, thế là đủ.

Bất chợt, anh vơ lấy quần áo bọc lấy người tôi. Chỉ trong chớp mắt tôi đã ăn mặc chỉnh tề, còn anh thì vẫn để trần thân trên, chỉ mặc chiếc quần dài đen, bay ra khỏi chăn.

Gần như cùng lúc đó, một nhóm chiến sĩ vũ trang đầy mình xông vào, bao vây chúng tôi c.h.ặ.t chẽ. Anh kéo tôi ra sau lưng, lạnh lùng nhìn đám người kia.

Đoàn chiến sĩ dạt ra một lối đi, một người đàn ông mặc quân phục bước vào, lạnh lùng liếc nhìn chúng tôi: "Chúng tôi nhận được mật báo các người tàng trữ và mua bán trái phép linh thạch trung phẩm, vi phạm luật pháp Đế quốc. Từ bỏ kháng cự, lập tức đi theo chúng tôi!"

Thiếu phụ xinh đẹp kia vậy mà dám bán đứng chúng tôi! Nghe nói tố cáo mua bán linh thạch sẽ nhận được một khoản tiền thưởng rất lớn. Ăn cả hai đầu, thật đúng là tính toán giỏi.

Đường Minh Lê nheo mắt nói: "Hôm nay tâm trạng tôi đang rất tốt, vậy mà các người lại đến phá hỏng nó. Đúng là tội không thể tha."

"Ngu muội!" Tên kia quát lớn, "Nổ s.ú.n.g!"

Vô số viên đạn năng lượng tuôn ra từ nòng s.ú.n.g như mưa rào lao về phía chúng tôi. Sắc mặt Đường Minh Lê đanh lại, những viên đạn đó lập tức đứng khựng giữa không trung.

Tên sĩ quan cầm đầu không tin nổi vào mắt mình, lắp bắp: "Các người... là Niệm sư?"

Đường Minh Lê phất tay một cái, toàn bộ binh sĩ đều bị hất văng ra ngoài. Tên sĩ quan thậm chí còn rơi tõm xuống hồ nước, vùng vẫy mãi mới leo lên được, suýt nữa thì bị một con cá lớn c.ắ.n cho một phát.

Đến lúc hắn leo lên được thì chúng tôi đã đi mất. Hắn hoảng sợ rút thiết bị liên lạc ra: "Mau báo cáo về cung đình, có Niệm sư thực lực cực mạnh đã xâm nhập Trung Ương Tinh! Cái gì? Hỏi cấp bậc sao? Dự đoán sơ bộ là cấp SSS! Lập tức bẩm báo bệ hạ!"

Tôi ôm lấy eo Đường Minh Lê, hỏi: "Giờ mình đi đâu anh?"

Đường Minh Lê cười lạnh: "Đã dám bán đứng chúng ta thì phải trả giá đắt."

________________________________________

Lúc này, thiếu phụ xinh đẹp kia đã trốn sang nửa cầu bên kia của Trung Ương Tinh, tại một thành phố hoàn toàn mới. Cô ta vừa bán viên linh thạch trung phẩm kia được một trăm triệu, lại nhận thêm hàng chục triệu tiền thưởng tố cáo. Bỗng chốc giàu nứt đố đổ vách, biết không thể ở lại thành phố cũ nên cô ta thu dọn đồ đạc đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu.

Ở Trung Ương Tinh, cơ bản mỗi châu lục là một thành phố lớn, người dân di chuyển bằng phi hành khí với tốc độ cực nhanh, chỉ mất nửa tiếng để đi lại giữa hai châu lục.

Ả ta đang nằm phơi nắng trên bãi biển, mặc bộ bikini xanh chỉ che đi những chỗ nhạy cảm nhất. Một gã đàn ông đẹp trai đang quỳ phía sau bóp vai cho ả. Ả nâng ly rượu lên đầy tận hưởng, bỗng thấy tầm mắt tối sầm lại. Định lên tiếng mắng vì sao trời lại tối sầm thì chợt thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống, sợ đến mức nhảy dựng lên.

"Là... là các người?" Ả mặt cắt không còn giọt m.á.u, "Sao các người biết tôi ở đây?"

Đường Minh Lê lạnh lùng: "Đã dám bán đứng chúng ta thì phải có giác ngộ về cái c.h.ế.t."

Ả ta nuốt nước bọt, liên tục xin tha, lùi lại hai bước rồi đột ngột chộp lấy khẩu s.ú.n.g năng lượng giấu sau ghế, gương mặt trở nên dữ tợn: "C.h.ế.t đi!"

Đường Minh Lê nhìn ả bằng ánh mắt như nhìn một x.á.c c.h.ế.t lần cuối, rồi đưa tôi bay lên không trung. Những viên đạn năng lượng đều b.ắ.n vào bãi cát. Ả định giơ s.ú.n.g b.ắ.n lên trời thì phát hiện chiếc ô che nắng đang cắm trên cát tự động bật ra, lơ lửng giữa hư không. Ả chưa kịp định thần thì chiếc ô đó đột ngột cắm xuống. Ả thét lên một tiếng thê lương rồi đổ gục, cán ô sắc nhọn đ.â.m xuyên qua vai, xuyên thấu cơ thể và ghim c.h.ặ.t ả xuống bãi cát. Máu tươi đọng lại dưới thân ả thành một vũng đỏ lòm.

Đường Minh Lê g.i.ế.c người chưa bao giờ nương tay. Những kẻ dám phản bội anh đều không có kết cục tốt đẹp.

Hai giờ sau, chúng tôi đã ngồi thong thả uống rượu trong một quán nhỏ. Rượu thế giới này có màu đen nhưng vị rất tuyệt, hương thơm đậm đà khiến tâm hồn sảng khoái.

"Mọi người nghe tin gì chưa?" Có khách uống rượu bàn tán, "Bên phía Hoàng thành xuất hiện một Niệm sư cấp SSS đấy."

"Nghe nói đến cả Đại hoàng t.ử cũng bị động chạm rồi." Một người khác nói thêm, "Đế quốc Chiến Long chúng ta tuy có nhiều Niệm sư cấp S, nhưng cấp SSS thì không có ai, ngay cả cấp SS cũng chỉ có hai người. Hoàng thất đang cực kỳ coi trọng chuyện này, nếu người đó không phải gián điệp địch quốc, Hoàng thất chắc chắn sẽ dốc toàn lực để chiêu mộ."

"Nhắc mới nhớ, Đại hoàng t.ử là người trẻ tuổi duy nhất của quốc gia có thiên phú cấp SSS, là niềm hy vọng của đất nước. Địch quốc luôn tìm cách ám sát ngài ấy, không biết đã phái bao nhiêu sát thủ rồi, nhưng chưa lần nào thành công."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.