Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính! - Chương 219

Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:03

Trương Mỹ Liên vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, chỉ cố tình nói lảng sang chuyện khác. Dù không vừa mắt Tề Phương, bà cũng sẽ không đem chuyện riêng của nó ra kể lể khắp nơi.

Người hàng xóm nghe xong, nét mặt có chút gượng gạo.

“Chị với nhà chị cố gắng ít gặp con bé đó thôi, sáng nay chuyện này đã lan truyền rồi, tôi cũng là nghe từ người khác mà biết.”

Trương Mỹ Liên rõ ràng không nghĩ đến việc người trong khu gia đình lại cứ như thám tử, chỉ cần một chút gió lay cỏ động là bị người ta dò xét ngay.

“Không sao đâu, họ thích nói thì cứ để họ nói, chúng tôi trong sạch, chẳng sợ người đời gièm pha đâu.”

Lý Văn Thư nghe hai người nói chuyện, cũng không khỏi cảm thán. Mạng lưới buôn chuyện của khu gia đình này quả là nhanh nhạy thật, tin tức truyền đi chẳng cần đến một ngày.

Sau khi sửa soạn tươm tất, cô chào mẹ một tiếng rồi bước ra ngoài. Hôm qua cô đã hẹn với Giản Vân Đình, sáng nay sẽ đến tìm anh để cùng ăn sáng.

Cô đi xe đạp đến khách sạn, nhờ nhân viên gọi giúp. Không lâu sau, Giản Vân Đình đã xuất hiện.

Nhìn thấy Lý Văn Thư đứng đợi bên ngoài, lòng Giản Vân Đình lập tức thấy phấn chấn hẳn.

“Đi thôi, anh mời em ăn sáng.”

“Em mời anh mới đúng chứ, em biết gần đây có một quán bánh bao nước rất ngon.”

Kiếp trước Lý Văn Thư rất thích đến đó ăn, bà chủ ở đấy cũng xởi lởi, hiền lành lắm.

Nhưng cô chưa bao giờ dẫn Giản Vân Đình đến, chỉ toàn dẫn cái gã thư sinh chỉ được vẻ bề ngoài kia đi.

“Thật sao? Anh muốn đi thử xem.”

Lý Văn Thư vốn định dắt xe đi, nhưng Giản Vân Đình từ tay cô đoạt lấy tay lái: “Để anh dắt cho, tay chân con gái yếu ớt của em làm sao mà cầm nổi.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Lý Văn Thư gọi ba khay bánh bao nhỏ và hai bát tào phớ.

Cô không ăn được món đậu xanh và lòng lợn xào, dù đã thử nhiều lần vẫn không thể nào chịu nổi. Buổi sáng cô thích ăn bánh bao hơn.

“Anh thử đi.”

Lý Văn Thư giúp anh gắp một cái bánh, còn chấm thêm chút giấm chua.

Giản Vân Đình không kén cá chọn canh, thuở còn làm nhiệm vụ, có khi anh còn phải nhai cả cỏ cây để sống. Nhưng bánh bao này vào miệng lại thấy thơm ngon bất ngờ.

“Đúng là ngon thật.”

“Anh cứ ăn thoải mái, không đủ thì em gọi thêm. À, mấy giờ anh định tới gặp mặt người nhà bên đó?”

“Khoảng trưa thôi, cũng không nên đến muộn, anh muốn tới thăm hỏi ông nội và nói chuyện chút đỉnh.”

Lý Văn Thư gật đầu: “Vậy lát nữa mình đi trượt pa-tanh, xong xuôi anh hãy qua nhà hàng.”

Giản Vân Đình gật đầu: “Được đấy, hay là rủ cả thằng Đào đi cùng không?”

Lần này về, anh vẫn chưa có cơ hội gặp Quách Đào, chỉ quanh quẩn bên Văn Thư cô. Hai hôm tới anh cũng không định về nhà, vì sợ Quách Đào biết được lại lắm lời dị nghị.

"Được thôi, gọi anh ấy đi cùng, có thêm anh ấy lại càng rôm rả." Lý Văn Thư nói.

Dù sao Giản Vân Đình cũng có bạn bè, cô chẳng muốn anh vì mình mà bỏ bê bạn bè, như thế chẳng hay ho gì cho cả hai.

Sau khi ăn sáng xong, Lý Văn Thư và Giản Vân Đình cùng nhau đi tới sân trượt pa-tanh. Giản Vân Đình gọi điện cho Quách Đào và hỏi xem anh ta có muốn tham gia không. Chẳng bao lâu sau, với vẻ mặt tươi rói, Quách Đào đã đến, mang theo cả luồng gió vui vẻ.

"Ơ, sao hôm nay cả hai người lại đi chơi trượt pa-tanh mà không gọi tôi trước?" Quách Đào cười trêu đùa, khiến không khí càng thêm phần sôi nổi.

Ba người cùng nhau đi vào sân trượt pa-tanh. Lý Văn Thư không trượt giỏi lắm, nhưng cô rất thích cảm giác trượt tự do và gió lùa qua tóc. Giản Vân Đình thì khác, anh khá thành thạo, trượt rất nhanh và linh hoạt. Thấy Lý Văn Thư còn loạng choạng chưa vững, anh lập tức vội vàng tiến đến, đưa tay ra đỡ lấy cô.

"Chậm thôi, em cẩn thận kẻo ngã đấy." Giản Vân Đình cười nhẹ, tay nắm chặt lấy tay cô.

Lý Văn Thư nhìn anh, ánh mắt đầy tình ý. “Anh trượt giỏi quá, em phải học hỏi anh thêm thôi.”

Quách Đào ở bên cạnh thấy hai người thân mật như vậy, không khỏi trêu ghẹo. "Ôi trời, hai người này làm tôi chạnh lòng quá. Đúng là cặp đôi hạnh phúc!"

Lý Văn Thư cười, cũng chẳng chút ngại ngần mà cất lời. "Thế sao? Vậy anh cũng nên tìm một cô bạn gái mà yêu chiều đi, để rồi có người cho anh mà “ghen tị” cùng."

Quách Đào gãi đầu. "Ha ha, chuyện đó để sau này hẵng hay. Tìm được một người ưng ý đâu dễ như hai người chứ."

Cả ba người cười đùa vui vẻ, trượt pa-tanh và thỉnh thoảng chuyện trò những câu chuyện phiếm bên lề. Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, và chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.

Giản Vân Đình nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với Lý Văn Thư: “Anh phải đến nhà hàng gặp mặt ông nội và mọi người trong nhà. Em có muốn đi cùng không?”

Lý Văn Thư lắc đầu. "Thôi, em không muốn làm phiền việc nhà của anh. Anh cứ đi, để tối chúng ta lại gặp nhau vậy."

Giản Vân Đình khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy anh đi trước đây. Quách Đào, cậu trông nom Văn Thư hộ tôi nhé.”

Quách Đào giơ tay chào đáp lại. “Yên tâm, có tôi đây, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Lý Văn Thư và Quách Đào cùng nhìn theo Giản Vân Đình khi anh rời đi. Quách Đào quay lại nhìn Lý Văn Thư cười nói.

"Vậy hôm nay em muốn làm gì tiếp? Hay đi đâu ăn uống thêm không?"

Lý Văn Thư cười đáp: "Không cần đâu, hôm nay em muốn về nghỉ một chút. Anh cứ về trước đi, để mai chúng ta có thể gặp nhau tiếp."

Quách Đào gật đầu, hai người cùng rời khỏi sân trượt pa-tanh và chia tay nhau.

Lý Văn Thư trở về nhà, lòng cô chợt thấy nhẹ nhõm, vui vẻ hẳn ra. Cô cảm nhận rõ rằng, dù có những khó khăn và thử thách từ gia đình Giản Vân Đình hay những người khác, cô và Giản Vân Đình vẫn có thể vượt qua tất thảy. Cả hai cứ thế vun vén cho tình cảm của mình, và cô tin rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ xuôi chèo mát mái.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.