Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính! - Chương 33
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:26
Nghe anh hai huấn thị nghiêm khắc, trong lòng Lý Văn Thư lại bất giác dấy lên chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Giản Vân Đình tuy thích đánh nhau, nhưng đối với chuyện yêu đương nam nữ lại chẳng mấy bận tâm. Đây là lần đầu tiên cô nghe chuyện Giản Vân Đình đi trêu ghẹo con gái nhà người ta.
“Anh hai, anh Giản trước kia đúng là lăng nhăng như thế thật sao ạ?”
Lý Minh Hạ đăm chiêu suy nghĩ một lát, rồi nghiêm nghị gật gù.
“Đúng vậy. Dù sao cũng chẳng phải hạng người đứng đắn gì cho cam, em cứ phải tránh xa cậu ta ra thì hơn.”
Nhìn anh trai nghiêm túc như vậy, trong lòng Văn Thư lại dâng lên một chút hoài nghi. Chẳng lẽ kiếp trước Giản Vân Đình che giấu kỹ lưỡng đến vậy ư?
“Thế anh ấy lăng nhăng với ai vậy ạ? Chuyện xảy ra hồi nào thế ạ?”
Nghe thấy em gái hỏi dồn dập, lông mày Lý Minh Hạ lại càng nhíu chặt hơn nữa.
“Con bé này, sao lại tò mò chuyện của cậu ta đến vậy chứ? Đừng có nói với anh là hai đứa đã có gì đó mờ ám rồi đấy nhé!”
Lý Văn Thư thấy anh hai phản ứng gay gắt đến thế, vội vàng vẫy tay chối lia lịa.
“Tuyệt nhiên không có đâu ạ, em chỉ là hiếu kỳ nên tiện miệng hỏi thôi mà.”
Lý Minh Hạ dùng cặp mắt dò xét săm soi cô một lượt, lúc bấy giờ mới tạm yên lòng.
Lúc về đến nhà, ba má đều đã về nhà cả. Bà Trương Mỹ Liên đang lúi húi trong bếp nấu cơm tối, vừa thấy Văn Thư về đến sân, bà liền vội vã lau lau hai bàn tay vào chiếc tạp dề rồi tất tả bước ra sân.
“Ối Văn Thư con gái của má về rồi đấy à? Hôm nay ở trường có quen bạn, quen thầy chưa con? Mấy vụ học hành có ổn thỏa không?”
Lý Văn Thư đặt chiếc cặp sách xuống ghế, rồi nhanh tay múc một gáo nước sạch rửa vội bàn tay.
“Dạ cũng ổn cả ạ, con đã quen dần rồi, má đừng lo.”
Bà Trương Mỹ Liên bây giờ cứ nhìn con gái lại càng thấy ưng cái bụng, không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, tính nết lại nết na, chỉ là lúc mới đến thì cứ lầm lì như khúc gỗ.
“Thế con Tâm Nhu nó không về cùng con ư? Sao giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi đâu nhỉ?”
“Dạ, em ấy gặp một đồng chí nam ở khu tập thể, hình như đang có chuyện gì đó ạ.”
Nghe con gái nói vậy, trong lòng Trương Mỹ Liên không khỏi giật mình thon thót, sợ Lý Tâm Nhu lại giao du với đám thanh niên không đứng đắn kia.
“Cậu thanh niên nào? Con có biết tên không?”
“Hình như là Chu Định Quốc ạ.”
Nghe đến cái tên này, Trương Mỹ Liên không khỏi nhíu mày. Cái gã Chu Định Quốc kia đã qua cái tuổi thanh niên rồi, suốt ngày chỉ biết lông bông, học hành chẳng đến nơi đến chốn, việc làm ổn định cũng chẳng có, hoàn toàn sống dựa vào mấy đồng bạc của gia đình mà thôi.
Giao du với hạng người như vậy thì làm sao có được ngày mai sáng sủa?
“Ừ, vào nhà nghỉ ngơi đi con, lát nữa cơm chín mẹ gọi.”
Lý Văn Thư không vội về phòng, mà đi vào bếp muốn phụ giúp nấu cơm.
“Mẹ, để con làm giúp cho, chứ mẹ đi làm về còn phải tất bật việc nhà, nấu nướng, vất vả quá.”
Lý Văn Thư ngoan ngoãn nói, bắt đầu giúp Trương Mỹ Liên xào rau.
Nhìn thấy con gái thấu hiểu cho mình, trong lòng Trương Mỹ Liên không khỏi cảm thấy ấm áp. Đúng lúc này, Lý Tâm Nhu trở về, vừa vào sân đã gọi to.
“Mẹ ơi, cơm chín chưa? Con đói c.h.ế.t rồi.”
Buổi trưa chỉ ăn tạm ở căn tin trường học, đến chiều đã đói meo rồi. May mà lúc đi còn thủ sẵn ít đồ ăn vặt, nếu không thì chắc không sao chịu đựng nổi đến giờ.
Lý Tâm Nhu có cái thói đỏng đảnh, đến bữa cơm không chịu ăn uống đàng hoàng, lúc nào cũng chỉ thích quà bánh.
“Chưa đâu, đợi một lát nữa nhé.”
Lý Tâm Nhu nghe nói cơm chưa chín, không khỏi nhíu mày, miệng đã bắt đầu lầm bầm cằn nhằn.
“Sao giờ này vẫn chưa xong vậy? Mấy giờ rồi hả mẹ?”
Cô ta từ nhỏ đã được người nhà chiều chuộng, vì là con út lại là con gái, không chỉ có bố mẹ cưng chiều hết mực, mà hai anh trai cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, điều này đã tạo nên cái tính cách đỏng đảnh của cô ta.
Bao nhiêu năm nay, người nhà họ Lý cũng đã quen rồi, không thấy có gì không ổn.
Nhưng bây giờ thì khác, biểu hiện gần đây của Lý Văn Thư khiến người nhà họ Lý vô thức bắt đầu so sánh hai chị em.
Lý Văn Thư biết thương người nhà, làm việc nhà cũng nhanh nhẹn tháo vát, còn Lý Tâm Nhu thì lười chảy thây, muốn cô ta động chân động tay vào việc nhà thì quả thực là chuyện không tưởng.
Trương Mỹ Liên không để ý đến cô ta, ngược lại nói sang chuyện khác.
“Con học cùng lớp với chị con, nhớ chăm sóc chị con nhiều hơn. Nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với mẹ, biết chưa? Tính cách của chị con ấy, dù có bị ai bắt nạt hay chịu ấm ức gì, chắc cũng sẽ cố nhịn cho qua hết.”