Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 100: Giá Y Hỉ Phục - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:31
Chiều hôm đó, tôi đến lấy số đo cho Lương Hữu Thuần, chàng ta cũng ngoan ngoãn làm theo lời tôi, dang tay, xòe chân các kiểu, Tiểu Bạch Nhi đứng kế bên ghi chép.
Lúc đo thắt lưng thì Lương Hũu Thuần thì thầm vào tai tôi: "Nàng thấy ta nạp thêm thiếp, xem ra rất vui nhỉ?"
"Có thêm người hầu hạ, sau này khai chi tán diệp cho thái tử, thần thiếp đương nhiên vui mừng."
Lương Hữu Thuần tóm lấy tôi kéo sát lại, gằn giọng: "Nàng thật tâm vui mừng?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt chàng ta, đáp: "Đương nhiên rồi, thiếp sẽ may cho thái tử bộ hỉ phục đẹp nhất, chàng cứ yên tâm."
Nói xong, tôi vùng ra, cúi người: "Thần thiếp xin phép cáo lui."
Thời gian một tháng đúng là chẳng nhiều, tôi và Thủy Vân phải gấp rút để làm cho kịp, khổ nhất là công đoạn thêu rồng thêu hoa, tôi và nàng ấy làm đến mấy đầu ngón tay sưng vêu lên, thức đêm thức ngày, ăn vội, uống vội, có lúc ngủ gật, kim châm cả vào tay đau điếng.
Tên c.h.ế.t dẫm Lương Hữu Thuần, rõ ràng là hoàng hậu bảo chỉ may giá y cho Vân Ly thôi, chàng ta còn hứng sảng bắt may thêm hỉ phục cho chàng ta, đúng là muốn hành hạ tôi đây mà, lòng bỏ trốn của tôi càng lúc càng dâng lên cao.
Chỉ còn mấy hôm nữa là đến ngày thành hôn thì Vân Ly đến chỗ tôi, lúc đó, Thủy Vân đã về cung, tỷ ta nhìn thấy hai bộ hỷ phục gần hoàn thành thì lên tiếng: "Ôi, thái tử phi, muội thật không ngờ tay nghề của tỷ lại khá đến vậy, thật sự rất là đẹp."
Tôi ngồi trên ghế, cười khẩy: "Ở đây chỉ còn hai ta, đại tỷ không cần ép mình giả bộ đâu, tỷ hóa thành công chúa Ly quốc, gả cho thái tử rốt cuộc là có âm mưu gì chứ?"
"Ta luôn muốn có được thứ mà ngươi trân quý, trừ Cửu hoàng tử không dễ động vào thì ta đây muốn có được người nam nhân đã khiến ngươi đánh đổi tất cả."
Tôi với tay lấy chén trà, nhấp một ngụm: "Hóa ra tỷ cũng từng dòm ngó Cửu ca nhỉ, nhưng biết làm sao đây, huynh ấy thậm chí còn chẳng buồn nhìn tới tỷ."
Vân Ly cười, nụ cười chẳng mấy thân thiện: "Cửu hoàng tử thân phận cao quý, chỉ có long tộc chúng ta mới xứng với ngài ấy, thế mà ngài ấy lại để mắt đến ngư tộc thấp hèn như ngươi, ngươi tưởng mình quý báu lắm sao? Còn dám khước từ ngài ấy chạy theo nhân loại, giờ thì hay rồi, nam nhân ngươi yêu sắp mất vào tay ta rồi."
"Tỷ đừng cứ mà nhằm vào ta, đợi thái tử đăng cơ rồi, tỷ còn phải đối diện với ba ngàn giai lệ đấy, ta chúc cho tỷ đủ tâm đủ tầm để giành lấy trái tim chàng ấy, thân xác có là gì đâu chứ."
Vân Ly trước giờ chua ngoa, đanh đá nhưng đến cuối thì vẫn không nói lại tôi, tỷ ta hậm hực rời khỏi, còn không quên hăm he tôi phải gấp rút làm cho xong hỉ phục, nếu không sẽ chẳng biết ăn nói thế nào với hoàng hậu.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tôi và Thủy Vân thức trắng mấy đêm liền nữa, cuối cùng cũng đã hoàn thành. Chiều hôm đó, tôi mang hỉ phục đến cho Lương Hữu Thuần thử, còn Thủy Vân mang đến cho Vân Ly, trên đường đi lại gặp Lương Minh, hắn thấy tôi thì hớn hở ra mặt.
"Thái tử phi tẩu tẩu, tẩu đi đâu đây?"
Tôi đưa mắt sang bộ hỉ phục trên tay Tiểu Bạch Nhi: "Ta mang hỉ phục đến cho thái tử, tam hoàng tử hết bị cấm túc rồi sao?"
Hắn cười: "Phụ hoàng và thái tử huynh canh mãi chẳng thấy tên mạo danh xuất hiện, nên thả ta ra để xem hắn có cắn câu không."
"Cũng phải, ngài nói xem, người giống người có phải là rất hy hữu không? Ngài và tên đó kiếp trước chắc cũng có duyên nợ gì đó."
Lương Minh nghe tôi nói thì cười cười, gật gật, hỏi: "Thái tử phi tẩu tẩu, ai đời chính thê lại đi may giá y cho tiểu thiếp, tẩu không thấy khó chịu sao?"
"Sao ta lại phải thấy khó chịu?"
Lương Minh thừ mặt ra: "Nữ nhân Hạ quốc tất cả đều cao thượng vậy ư?"
"Ta còn có thể làm khác được sao? Đây là lệnh của hoàng hậu và thái tử. Thôi, ta phải đi đây, cáo từ."
Chúng tôi lại tiếp tục đi, đến nơi thì Lương Hữu Thuần bảo Tiểu Bạch Nhi đặt hỉ phục xuống rồi ra ngoài, nó nhìn tôi chần chừ, tôi khẽ gật đầu thì nó mới rời khỏi.
Chàng ta nhìn tôi, bảo: "Giúp ta thử đồ."
Vừa tiến đến thì bị Lương Hữu Thuần tóm lấy, chàng ta nhìn chằm chằm vào tay tôi.
"Tay nàng bị làm sao vậy?"
Tôi vội rụt lại, đáp: "Không có gì."
Chàng ta cười nhạt: "Bây giờ, đến nói chuyện với ta, nàng cũng rất kiệm lời."