Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 103: Người Buồn Cảnh Cũng Đâu Vui - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:31
Thế là tôi phải tuân lệnh hoàng hậu, gảy đàn cho Vân Ly múa, tỷ ấy xưa nay vốn dĩ là múa rất đẹp rồi, bước chân uyển chuyển, thân liễu thướt tha.
Tôi cố tình gảy càng lúc càng nhanh, Vân Ly buộc phải theo tiếng đàn của tôi mà nhảy theo, một hồi, tỷ ta không chịu nổi, ngã sóng soài ra sàn. Tôi liếc nhìn tay mình, các đầu ngón tay vốn đang sưng lên vì cầm kim giờ đây bị miết vào dây đàn mạnh quá nên nứt ra, m.á.u nhỏ giọt long tong xuống thân đàn.
Đám cung nữ của Vân Ly liền rối rít chạy đến đỡ tỷ ta lên, tôi đứng dậy, làm bộ ngạc nhiên: "Ôi, ta vì vui mừng quá nên không kiềm chế được, giai điệu hơi nhanh, ta cứ tưởng là Hàn lương đệ sẽ theo kịp."
Lương Hữu Thuần nhìn tôi, khinh khỉnh: "Vui mừng?"
Tôi cúi đầu, đáp: "Thần thiếp đương nhiên vui mừng rồi, chúc cho thái tử điện hạ và Hàn lương đệ bách niên hòa hợp, sánh cùng thiên địa."
Vân Ly nhìn sang, ánh mắt ấm ức. Tỷ ta ấm ức cái gì chứ, hại tôi và Cửu Nhật bị no đòn như vậy, tôi như thế đã là nhẹ tay lắm rồi.
Hoàng hậu lệnh cho đám cung nữ đưa Vân Ly về Ngọc Hoa cung, tôi cũng đứng lên xin phép cáo lui.
Tiểu Bạch Nhi theo lời tôi đã về Bảo Ngọc cung trước, chuẩn bị một số đồ để hôm sau xuất phát, còn tôi thì đi thẳng đến Trúc Thanh Đỉnh, từ ngày hoàng thượng ban lệnh cấm không cho ai tới đây thì hôm nay là lần đầu tiên tôi trở lại, sau khi biết phượng hoàng đó là Khuynh Thành, tôi cũng chẳng lấy gì làm sợ nữa.
Con đường lên Trúc Thanh Đỉnh sau một thời gian dài không người qua lại, cỏ phủ nhạt nhòa, tiếng gió đưa lá nghe xào xạc, ký ức xa vắng về lớp học đàn hôm nào lại hiện về trong tâm trí. Tiếng cười, tiếng nói đã theo gió tan đi từ lâu nhưng cứ ngỡ như mới hôm qua thôi.
Đột nhiên, thấy trước mặt mình có một con cào cào, không, không phải là một nữa mà là rất nhiều, tôi đưa mắt nhìn ra các phía, đâu đâu cũng là những con cào cào thắt bằng lá tre đang đong đưa trong gió.
Tôi vội vàng đi sâu vào trong, đến tận bờ suối, cũng là một cảnh tượng y hệt như vậy. Chưa hết ngạc nhiên thì nhác thấy bóng lưng một nam nhân, hắn ta đang với tay treo những con cào cào trên cành một cây trúc, nghe tiếng bước chân, hắn liền quay lại, thì ra là Lương Tịch.
"Tứ hoàng tử, là ngài sao?"
Lương Tịch thấy tôi thì buông tay, gật đầu: "Phải, là ta."
Tôi nhìn ngài ấy, thăm dò: "Tứ hoàng tử, cào cào trên khắp đỉnh Trúc Thanh này không phải là do một mình ngài làm đấy chứ?"
Lương Tịch mỉm cười: "Là do một mình ta làm."
Ngài ấy thấy tôi im lặng không hỏi gì nữa thì lại lên tiếng: "Thái tử phi không phải cũng muốn học cách thắt sao? Hôm đó vẫn chưa kịp dạy cho người, bây giờ ta sẽ dạy người cách làm, được không?"
Tôi gật đầu, cúi người lượm một chiếc lá rơi trên đất, vô tình để lộ ra ngón tay bị thương, lúc này m.á.u đã khô lại.
"Người bị thương trong lúc đánh đàn cho Hàn lương đệ múa sao?"
"Phải, vết thương nhỏ thôi, chẳng đáng bận tâm."
Vừa dứt lời thì Lương Tịch bước đến, tóm lấy tay tôi, nghiêm giọng: "Không được chủ quan, để ta giúp người băng lại."
Ngài ấy bảo tôi ngồi phía trên bờ đợi, còn mình thì nhảy xuống suối, tôi nhướn người ngó theo, thấy ngài ấy hái một chiếc lá lớn, dùng nó múc lấy nước, hóa ra là để rửa sạch vết m.á.u trên ngón tay tôi. Xong đâu đấy lại lấy một lọ thuốc bột rắc lên rồi rút ra một chiếc khăn tay băng lại. Nhìn ngài ấy tỉ mỉ như vậy, chợt nhớ đến ngày đầu gặp nhau trên đường khi tôi vừa tới kinh thành.
"Đa tạ ngài, tứ hoàng tử."
Lương Tịch nghe tôi nói thì ngước lên nhìn, bốn mắt chạm nhau một quãng, tôi vội vàng quay đi, ngài ấy cũng bối rối ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng: "Chuyện nhỏ thôi."
Trông ra phía dòng suối đang róc rách, tôi hỏi: "Tứ hoàng tử có tin Như Lan bị một loài chim lớn hại không?"
"Lúc trước ta không tin nhưng khi tận mắt nhìn thấy móng vuốt đó thì đã tin rồi, thái tử phi đang nhớ muội ấy sao?"
"Những người từng xuất hiện trong cuộc đời ta, ta sẽ mãi không bao giờ quên, tứ hoàng tử, cho dù sau này chúng ta không gặp nữa thì ta cũng sẽ không quên ngài."
Ngài ấy nghe thế thì hỏi dồn: "Thái tử phi sao lại nói vậy? Người định đi đâu sao? Người thấy không khỏe chỗ nào sao?"
"Không có, ta chỉ nói vậy thôi. À, sao ngài không ở yến tiệc mà lại đến đây một mình?"
Lương Tịch chậm rãi đáp: "Ta không thích ồn ào náo nhiệt, ngoại trừ trong quân doanh, trên chiến trận thì ta chỉ muốn yên tĩnh một mình."
"Ra là ta đã phá vỡ không gian yên tĩnh của ngài rồi, vậy, ta về đây, trả không gian cho ngài."