Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 106: Chạy Trốn Khỏi Hoàng Cung - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:31
Tiểu Bạch Nhi vội đỡ lấy Cửu Nhật, nó khóc nức nở nhìn tôi.
Tôi quát: "Đi mau."
Nó càng khóc to hơn rồi vụt cái đã biến mất. Quay đầu nhìn lại phía sau, nhác thấy toán lính do Lương Hữu Thuần dẫn đầu đã xuất hiện, tôi lớ quớ đứng lên, c.h.ế.t thật, ngựa của tôi chạy đi đâu mất rồi.
Hoảng quá nên tôi chỉ còn biết lao thẳng theo con đường mòn dẫn lên núi, cái cảm giác bị truy đuổi chẳng thích chút nào. Đám người Lương Hữu Thuần thấy tôi lên núi thì cũng quẳng ngựa chạy lên theo, tôi mệt đến mức thở ra đằng tai, ước muốn được có thêm hai chân nữa để chạy phụ.
Lên đến đỉnh cao chót vót thì bị đuổi kịp, tôi cũng chẳng còn sức đâu mà chạy nữa. Lương Hữu Thuần lúc này từng bước, từng bước tiến tới, tôi bắt đầu thấy lạnh cả người.
"Đừng qua đây, chàng đừng qua đây."
Chàng ta như chẳng để tâm lời tôi nói, cứ thế tiến tới, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tôi đau đáu, giọng cũng lạnh tanh: "Mau theo ta về."
Tôi lắc đầu quầy quậy, lùi dần ra phía sau. Chết thật, sau lưng là một vực thẳm sâu hun hút, trùng trùng điệp điệp những vách núi đá dựng đứng, mới ngó xuống thôi đã thấy chóng mặt.
Lương Hữu Thuần vẫn cứ tiến tới, đưa tay ra, dịu giọng: "Nàng theo ta về đi, ta sẽ bỏ qua hết tất cả, không trách tội nàng đâu."
Chàng ta càng như thế thì tôi càng thấy đáng sợ, sao mà tôi tin được kia chứ, chàng ta đánh tôi được thì chắc chắn sẽ g.i.ế.c tôi được, phải tự mình bảo vệ mình thôi. Nghĩ thế, tôi luồn tay vào đai lưng rút thanh đoản kiếm ra, chĩa thẳng về phía Lương Hữu Thuần: "Chàng có nghe không? Mau dừng lại, chàng mà tiến tới nữa thì ta không biết mình sẽ làm gì đâu."
Mặt chàng ta lúc này như bầu trời sắp chuyển cơn mưa, một màu xám xịt, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn tôi, tôi thấy trong ánh mắt ấy lóe lên nỗi bi ai xen lẫn hụt hẫng, chàng ta đúng là khéo diễn tuồng, người đáng thương bây giờ chẳng phải là tôi sao, tôi sắp bị chàng ta bức c.h.ế.t rồi đây này.
Lương Hữu Thuần càng tiến gần hơn, cái tên này hẳn không sợ chết, tôi bất lực quay ngược mũi kiếm về phía mình: "Chàng còn bước nữa, ta sẽ tự sát."
Chàng ta nghe xong lại bước nhanh hơn, tôi nhắm mắt cắm mạnh đầu kiếm vào cổ mình, nhưng qua hồi lâu mà chẳng cảm giác đau đớn gì cả, nghe có cái gì ấm nóng đang chảy xuống cổ, bốc lên mùi tanh của máu.
Mở mắt ra thì thấy bàn tay Lương Hữu Thuần đang nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u mũi kiếm, ánh mắt nhìn tôi như hờn như oán, sao thê lương đến thế.
Bủn rủn buông tay khỏi thanh đoản kiếm, chẳng hiểu nước mắt vì sao lại ứa ra hai hàng, tôi lùi lại thật nhanh, cảm giác đất dưới chân như đang chuyển động, thế là, tôi trượt chân rơi thẳng xuống vách núi, chỉ kịp nghe tiếng Lương Hữu Thuần hét lên: "Không được."
Tôi nhắm nghiền mắt phó mặc cho số phận, vô vọng trong khoảng không.
Bỗng thấy có một vòng tay rộng ôm lấy thắt lưng mình, trong vô thức tôi đưa tay bám chặt vào thân ảnh đó.
Lúc trấn tĩnh mới thấy người đang giữ lấy mình là Lương Hữu Thuần. Tay kia của chàng bám chặt vào mớ dây leo trên vách núi, vết thương ban nãy do cầm mũi kiếm đã khá sâu, giờ lại cố dùng lực để giữ hai người lơ lửng khiến cho m.á.u từ đó không ngừng tuôn ra.
Đột nhiên, từ phía trên, vô số mảnh đá vỡ rơi xuống, Lương Hữu Thuần dồn sức ép tôi vào vách núi, còn chàng thì dùng cả thân mình che chắn cho tôi, m.á.u từ khắp nơi trên đầu chàng tuôn ra mỗi lúc một nhiều.
Vội buông tay ra khỏi người chàng, tôi nói: "Thả ta ra."
Lương Hữu Thuần nhìn tôi, sắc mặt lúc này đã trở nên trắng bệch: "Không đời nào."
Tôi đưa tay lần xuống, cố gỡ tay chàng ra khỏi eo mình: "Đừng cố chấp, nếu chàng cứ thế này, cả hai sẽ cùng rơi xuống mất."
Lương Hữu Thuần cắn răng, tay càng siết chặt lấy tôi, gằn giọng: "Nữ nhân dối trá, trước vong linh mẫu hậu ta còn hứa sẽ bên cạnh chăm sóc và bảo vệ ta, vừa quay đầu đã muốn bỏ rơi ta. Nói cho nàng biết, nếu nàng mà c.h.ế.t thì bổn thái tử sẽ đuổi theo nàng xuống tận hoàng tuyền, nếu nàng còn tiếp tục ta sẽ lập tức buông tay cho cả hai cùng rơi xuống."
Tôi nghe thế thì hoảng hốt, vội đưa tay ôm lấy Lương Hữu Thuần, m.á.u trên đầu chàng rơi xuống tóc tôi mỗi lúc một nhiều.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Sợ quá chẳng biết làm sao nên tôi khóc bù lu bù loa: "Thái tử, chàng bị điên sao? Chàng nhảy theo thiếp làm gì?"
"Phải, ta điên rồi, là bị nàng bức điên, nàng không biết lúc nàng chưa đến, hoàng cung đó lạnh lẽo thế nào đâu, ta không muốn mất đi tia nắng ấm cuối cùng của mình."
Lúc này phía trên cao, Ngụy Vĩnh Lạc, Thiên Tằm và Lương Tịch cùng vài tên lính đang bám vào dây leo xuống.
Tôi ôm chặt lấy Lương Hữu Thuần: "Thái tử, chàng cố lên chút nữa, mọi người đang đến cứu chúng ta, cố lên chút nữa."
Cuối cùng thì mọi người cũng đến, Lương Tịch đưa tay đỡ lấy tôi, nói: "Thái tử, huynh buông thái tử phi ra đi."