Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 117: Hoàng Đế Tham Lam - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:31
Độ chừng một tháng nay, Lương Hữu Thuần chẳng thấy bén mảng đến chỗ tôi. Tối đến, tôi lại leo lên nóc nhà ngắm trăng, gió đêm lồng lộng, ánh trăng vời vợi, phía dưới lao xao có tiếng bước chân, ngó xuống thì thấy Ngụy Vĩnh An đang đi tuần cùng đám cấm vệ quân.
Hắn ngóc đầu lên, nhìn thấy tôi thì lệnh cho đám quân lính đi trước rồi mới hành lễ: "Mạc tướng tham kiến hoàng hậu nương nương."
Tôi nói vọng xuống: "Miễn lễ, Ngụy tướng quân đi tuần vất vả rồi."
Hắn cười tít mắt: "Nào có. Đây là chức trách của mạc tướng, kể ra, hoàng thượng còn vất vả hơn mạc tướng rất nhiều."
"Hoàng thượng dạo này bận lắm sao?"
Ngụy Vĩnh An ngu người ra một quãng rồi đáp: "Bẩm hoàng hậu nương nương, đúng ạ, gần đây hoàng thượng phải xử lý nhiều chuyện, tấu chương phê duyệt đến tận khuya, chẳng ngủ tròn giấc."
Ồ, ra là thế, bảo sao chẳng thấy chàng ta xuất hiện. Ngụy Vĩnh An đột nhiên tiếp: "Hoàng hậu nương nương, người không đi thăm hoàng thượng sao?"
Tôi đần mặt ra, nhìn hắn: "Sao phải đi thăm? Ngài ấy cũng có phải bị bệnh đâu?"
Mặt Ngụy Vĩnh An lúc này xem bộ còn đần độn hơn tôi, hắn đáp: "Tại mạc tướng thấy các vị nương nương sau khi biết hoàng thượng phải thức khuyu, bận rộn như vậy thì đều luân phiên nấu canh tẩm bổ và mang đến thăm người, nhưng không thấy hoàng hậu nương nương."
Tôi ngước nhìn lên trời cao: "Ta nào có biết hầm canh, hoàng thượng cũng đâu cho ta bén gót đến nhà bếp chứ, ta chẳng thể nào mà biến ra bát canh được, tới tay không thì cũng thật kỳ quá."
"Vậy người thêu một chiếc khăn tay tặng hoàng thượng đi, ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui."
Tôi nghe thế thì vội nhảy xuống, nhìn hắn lom lom: "Sao tướng quân biết ngài ấy sẽ thích khăn tay chứ?"
Ngụy Vĩnh An vốn trời sinh tính thật thà nên là kể luôn, rằng lúc trước Cửu Nhật đến doanh trại tìm Cao Đào thì gặp Lương Hữu Thuần cũng đang ở đó, chàng ta ngỏ ý muốn cùng Cửu Nhật tỷ thí võ công.
Trong lúc đấu kiếm, chẳng biết từ đâu trong áo Cửu Nhật lại rơi ra một chiếc khăn trắng có thêu một bông hoa đỏ, Cửu Nhật vì mải chụp lấy chiếc khăn mà để thua Lương Hữu Thuần, bị kiếm của chàng ta kề ngang cổ.
Chàng ta lúc đó hỏi rằng: "Huynh vì một chiếc khăn mà mạng cũng không cần sao?"
Cửu Nhật nghe thế thì nói: "Chiếc khăn này là của một người rất quan trọng tặng ta, hơn nữa, ta biết thái tử sẽ không ra tay."
Hắn kể đến đó thì ngưng lại. Thầm nghĩ bấy nhiêu ấy chẳng đủ chứng minh Lương Hữu Thuần thích khăn tay, tôi vội hỏi: "Rồi sau đó thế nào nữa?"
"Bẩm nương nương, hoàng thượng nghe xong thì nổi giận đùng đùng, chẳng nói lời nào, bỏ đi một mạch, về đến điện thái tử liền bắt đầu uống rượu, uống đến tối thì say mèm, xong lại sai người đi gọi nương nương đến nhưng hôm đó người đã ngủ rồi. Thế nên mạc tướng bạo gan đoán ý hoàng thượng, có khi nào ngài ấy thấy Cửu hoàng tử được người khác tặng khăn còn ngài ấy thì không có ai tặng nên đ.â.m ra tủi thân hay chăng."
Hơ, hơ, cái tên Ngụy Vĩnh An này đang nghĩ gì vậy. Lương Hữu Thuần kia chắc không phải vì nhận ra chiếc khăn đó là do tôi thêu tặng Cửu Nhật nên mới ghanh tị đấy chứ, chàng ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, kể cũng phải thôi, so tuổi với tôi thì chàng ta có khác nào cháu chắt đâu. Lương ma vương mà biết thê tử của mình đáng tuổi cụ kị chắc sẽ ngã lăn ra mất, tôi đây cũng hơn trăm tuổi rồi còn gì.
Tôi bật cười, nói: "Được, ngày mai ta sẽ đến thăm hoàng thượng, tiện thể hỏi ngài ấy thích thêu hình gì lên khăn, ta sẽ làm theo ý ngài ấy, đa tạ Ngụy tướng quân chỉ điểm."
Ngụy Vĩnh An lại gãi đầu: "Mạc tướng không dám, hoàng hậu nương nương, mạc tướng tiếp tục đi tuần đây."
Nói xong, hắn co giò chạy thẳng một mạch, tôi cũng nhảy lên nóc nhà rồi trở vào trong.
Chiều hôm sau, tôi đem phấn vẽ và một chiếc khăn tay trắng đến chỗ Lương Hữu Thuần, Cố công công bẩm báo một tiếng thì ra mời tôi vào, kể từ ngày chàng ta đăng cơ thì đây là lần đầu tiên tôi đến Thiên Nhân Điện.
Chàng ta đang ngồi sau những chồng tấu chương, bộ dạng nghiêm túc, chăm chú khiến người khác không muốn rời mắt.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Lương Hữu Thuần nghe tiếng thì ngẩng lên: "Miễn lễ. Hoàng hậu đợi trẫm một lát."
Tôi gật đầu rồi đến ghế ngồi chờ, tên này cũng thật là, sao không hỏi người ta đến có việc gì không, chắc chàng ta cho rằng tôi rảnh rỗi nên đến la lết đây mà.