Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 126: Nỗi Đau Tuyệt Vọng - 2

Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:32

Bản thân tôi cũng chẳng có ý định hỏi Cao Đào về cách phục hồi nguyên khí cho mình vì vốn biết cách duy nhất chính là để liên đài hấp thụ huyết long, nhưng đó là cách mà tôi không bao giờ muốn thực hiện. 

Tối muộn, lúc tôi đang chải tóc, chuẩn bị đi ngủ thì Lương Hữu Thuần đến, cảnh tượng như lặp lại hôm chàng thành hôn với Vân Ly, tôi thấy gương mặt chàng qua tấm gương mờ ảo phản chiếu nên vội đặt chiếc lược xuống, đứng lên. 

"Hoàng thượng, thân thể thần thiếp vẫn còn rất yếu, không thể hầu hạ người được." 

Lương Hữu Thuần vòng tay ôm lấy tôi, đầu gục trên cổ, thì thầm: "Trẫm nhớ nàng." 

Chàng ta thế mà nói nhớ tôi, tên tra nam dối trá, quãng thời gian qua chẳng phải đến mặt tôi còn không muốn gặp sao, còn ghé đến chỗ Vân Ly cơ mà. Sao những lúc tôi chọn cách buông bỏ thì chàng ta lại tìm đến chứ. 

Lương Hữu Thuần buông tay rồi đột nhiên bế tôi lên, tiến đến bên giường, đặt tôi xuống. 

"Trẫm thấy nàng đã khỏe rồi, còn đi lòng vòng quanh hoàng cung được nữa." 

Vội quay mặt đi, tôi cố tránh né cái ánh mắt ma mị đó, chàng ta khẽ cúi xuống hôn lên trán tôi: "Hoàng hậu, nàng sinh cho trẫm một hài tử nhé." 

Tôi nhìn Lương Hữu Thuần một cách khó hiểu, con người này sao cứ thay đổi xoành xoạch thế kia, chàng ta cũng không cho tôi có cơ hội từ chối. Đêm đông ấy dường như không còn lạnh lẽo nữa. 

Hôm sau tỉnh lại thì Lương Hữu Thuần đã đi rồi, tôi thấy chiếc nhẫn của Lục xà nương đưa đã bị lệch một chút, vòng nhẫn chưa đến vết hằn, cứ như bị tháo ra rồi đeo lại không khớp vậy, thật kỳ lạ, chiếc nhẫn này chưa bao giờ tôi tháo ra cả, nó vốn vừa vặn với tay tôi mà. 

Qua hết mấy ngày, Cao Đào cũng đã trở lại, tôi nghe biết được thì vội đến chỗ ngài ấy để hỏi thăm tin tức, chờ mãi tới chiều mới thấy ngài ấy về. 

"Cao tiên sinh, ta đợi ngài mãi." 

"Hoàng hậu nương nương, vào trong hãy nói." 

Tôi bảo Tiểu Đào đứng bên ngoài đợi rồi cùng ngài ấy vào trong. Cao Đào ngồi xuống, đưa tay rót lấy chén trà, chậm rãi: "Ta vừa từ chỗ hoàng thượng ra thì thái hậu cho truyền đến để hỏi xem Khuynh Thành công chúa khi nào mới hồi cung được." 

Thái hậu này xem ra là thật lòng quý mến Khuynh Thành, cũng phải thôi, Lan phi qua đời lúc Khuynh Thành hãy còn nhỏ, một tay thái hậu chăm sóc nàng ấy, quý mến cũng là lẽ thường, nhưng mà chắc kiếp này nàng ấy phải vĩnh viễn ở trên Thiên Sơn rồi. 

"Tinh quân nói với thái hậu thế nào?" 

Cao Đào cười đáp: "Ta nói bệnh của công chúa vẫn chưa khỏi, phải chờ thêm một thời gian nữa." 

"Một thời gian nữa thái hậu lại hỏi thì biết làm sao đây?" 

Cao Đào nhìn ra phía cửa, cất giọng xa xôi: "E rằng sẽ không có quãng thời gian đó." 

Tôi chẳng hiểu ngài ấy vì sao lại nói thế, nhưng không dám hỏi thêm nên chuyển sang chuyện của mãng xà. 

[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]

Theo lời Cao Đào thì mãng xà có thể đã không ở Hạ quốc nữa rồi, ngài ấy và Cửu Nhật nghi ngờ nó đã đến Ly quốc, vì theo mật thám báo lại, quốc vương Ly quốc dạo này không biết bệnh gì mà cứ liên tục phải lấy m.á.u người làm thuốc. Số tội nhân không đủ m.á.u cho ông ấy dùng nên mỗi một nhà phải luân phiên hiến người hy sinh chữa bệnh cho quốc vương. 

Tôi sực nhớ, lại hỏi: "Hoàng thượng triệu ngài về gấp là có việc gì sao?" 

Cao Đào thủng thẳng đáp: "À, không có gì, chỉ là Tử Khâm đạo sĩ không hiểu sao lại muốn ám sát ngài ấy, ngài ấy gọi ta về bên cạnh để yên tâm hơn ấy mà." 

"Ồ, ra là vậy. Tinh quân, vậy Cửu ca sẽ đến Ly quốc sao? Còn Tiểu Bạch Nhi nữa?" 

"Tiểu Bạch Nhi sẽ ở lại Hạ quốc, chỉ mình điện hạ đi thôi." 

Tôi lo cho Cửu Nhật quá, giá như pháp lực của tôi vẫn còn, có thể tôi sẽ cùng huynh ấy thu phục mãng xà, ít nhiều gì cũng đỡ hơn là một mình. 

Qua hết mấy hôm, Thủy Vân đến Thiên An Điện, tôi thấy nàng ấy vừa đến cửa thì chạy vội ra đỡ vào. 

"Nàng đi lại khó khăn, không cần đến thỉnh an ta đâu." 

Thủy Vân cười đáp: "Quanh quẩn một chỗ cũng buồn, thần thiếp đến tìm nương nương nói chuyện cho khuây khỏa." 

Đoạn, nàng ấy nhìn sang chiếc khăn trải bàn: "Hoàng hậu nương nương đang thêu gì sao?" 

Tôi cười, đưa tay trải chiếc khăn ngay ngắn, đáp: "Nàng xem, hoàng thượng vẽ đấy, ngài ấy bắt ta phải thêu cả cái khăn lớn thế này." 

Thủy Vân ngắm nghía rồi bật cười: "Đáng yêu quá, để thần thiếp phụ nương nương thêu nhé." 

Đương nhiên là tôi tán thành đề nghị này rồi, thế là nàng ấy thêu từ đám công chúa sang, tôi thêu từ đám hoàng tử tới, phụ mẫu của chúng thì cứ để thêu sau cùng vậy. 

Đang thêu vui vẻ thì Tiểu Đào đột nhiên chạy vào, vẻ hớt hải, thở không ra hơi: "Hoàng hậu nương nương, không hay rồi, hoàng thượng bị thương rồi." 

"Có chuyện gì? Sao hoàng thượng lại bị thương chứ?"

"Nô tỳ nghe Vĩnh An đại ca nói, hôm nay hoàng thượng cùng huynh ấy ra ngoài săn bắn, không ngờ lại bị một nhóm người ám toán, hoàng thượng bị trúng tên độc, e rằng lành ít dữ nhiều."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.