Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 131: Cảm Thông Và Chấp Nhận - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:32
Qua một lúc thì có tác dụng thật, chàng ta hất tôi ngã oạch xuống đất rồi vùng đứng lên. Mừng quá nên tôi cố gượng dậy tóm lấy chân chàng ta, nài nỉ: "Hoàng thượng, chúng ta mau quay về thôi."
Lương Hữu Thuần không quay đầu lại, giọng lạnh như băng: "Trẫm không cần một nữ nhân thương hại trẫm, nàng đi đi."
Từ từ buông tay khỏi chàng, tôi gắng gượng đứng lên, chân hình như bị trẹo luôn rồi, đau quá đi mất, nghĩ tới đoạn đường từ chùa đến đây, tôi ức chế đến không chịu nổi.
Chỉ thẳng mặt Lương Hữu Thuần, tôi quát: "Hoàng đế thối tha, thiếp một thân một mình, đêm hôm khuya vắng, mưa to gió lớn, sấm vang chớp giật, đường lầy trơn trợt, nguy hiểm rình rập, thú dữ vây quanh, thiếp bất chấp cả mạng mình chạy đi tìm người, cuối cùng đối với người chẳng khác nào lòng thương hại."
Chàng ta nghe tôi quát thì như tỉnh lại, nhìn tôi lắp bắp: "Hoàng hậu của trẫm… rừng này không có thú dữ đâu."
Vẫn chưa hạ hỏa, tôi quát lớn hơn: "Thiếp mặc kệ có thú dữ hay không? Thiếp cũng mặc kệ luôn người, người cứ tiếp tục đứng đây tắm mưa đi."
Nói xong, tôi quay lưng, tập tễnh rời đi, Lương Hữu Thuần vội lao đến nắm lấy tay tôi, tôi dùng sức đẩy cho chàng ta ngã dúi dụi, bản thân mình cũng chẳng khá hơn, chân đau không thể trụ vững nên tôi cũng ngã nhào lại xuống đất.
Lương Hữu Thuần chạy đến, xoắn xuýt sờ nắn chân tôi: "Nàng có sao không? Bị đau ở đâu?".
"Không phiền ngài quan tâm."
Chàng ta tóm lấy tôi lôi lên, mắng: "Đã đau lại còn cứng miệng."
Đoạn quay người, khuỵu xuống, ra hiệu cho tôi leo lên lưng để chàng ta cõng, tôi vẫn chưa hết giận, hứ một tiếng rõ to, nhất quyết không lên.
Chàng ta nhỏ giọng: "Ban nãy trẫm ở đây, thấy dưới đám cỏ này có rất nhiều con sâu không có lông đó."
Lương Hữu Thuần này đúng là ma mãnh, biết rõ tôi sợ sâu nên đem ra dọa. Khi tôi vừa nhảy phắt lên lưng thì chàng ta bật cười ha hả. Chàng ta cõng tôi quay trở lại chùa. Sau tấm lưng rộng lớn, tôi cảm thấy bình yên lạ, cảm nhận được hơi ấm từ người chàng lan sang.
"Thiếp xin lỗi, chuyện của Thanh quý phi, thiếp không nên trút hết lên người."
Lương Hữu Thuần vẫn bước đều, đáp: "Trẫm không trách nàng, trẫm cũng rất tiếc, đợi sau khi chúng ta hồi cung, trẫm sẽ ban chiếu truy phong nàng ấy."
Tôi gục đầu trên cổ chàng, không nói thêm gì, chỉ ước sao cho quãng đường về xa thêm chút nữa.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tiểu Đào thấy tôi về thì mừng muốn khóc, nó sốt sắng chuẩn bị nước nóng cho tôi tắm gội, cảm giác ngâm mình trong nước ấm thật thích, ước gì có củi chất vòng quanh rồi đốt lên cho nước cứ ấm mãi thì tôi sẽ ngồi luôn trong chậu, tiếc thay đó chỉ là tưởng tượng mà thôi. Tiểu Đào giúp tôi thay y phục rồi lau khô tóc. Xong đâu đó mới lui ra.
Trời lạnh thật, hai hàm răng bắt đầu đánh nhau, tôi vội nhảy ngay lên giường rồi kéo chăn trùm kín người, thế mà vẫn cứ run cầm cập.
Lạnh quá nên tôi mới chập chờn một chút thì lại thức giấc. Quái lạ, cái chăn sao kéo mãi không nhúc nhích thế này, tôi vội quay sang thì y như rằng Lương Hữu Thuần đang ở phía sau lưng, mắt chàng ta sáng như mắt mèo, tôi vội bật dậy: "Hoàng thượng không ngủ lại chạy sang đây làm gì?"
"Trẫm sang đây ngủ cùng nàng, sấm chớp lớn quá, trẫm sợ…"
"Hoàng thượng từng nói người đã không còn sợ sấm nữa mà, sao bây giờ lại sợ tiếp rồi? Người mau về phòng của mình đi."
Lương Hữu Thuần nũng nịu: "Trẫm không biết, trẫm vừa lạnh vừa sợ, nàng phải bảo vệ trẫm."
Tôi tròn mắt nhìn chàng ta, bộ dạng gì đây không biết, tôi ước cho đám quần thần thấy cái điệu bộ này của hoàng đế quá đi mất.
"Cứ làm như mình yếu đuối lắm vậy."
Nói xong, tôi nằm xuống, kéo chăn, mặc kệ chàng ta. Lương Hữu Thuần sà sang, ôm lấy tôi, thì thầm: "Trẫm chỉ yếu đuối trước mặt nàng thôi."
"Người làm gì vậy, bỏ thiếp ra."
"Người ta sợ sấm chớp mà."
"Buồn nôn quá đi mất, bỏ ra."
"Không muốn."