Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 136: Sọt Rác Của Hàn Ẩn - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:32
Dứt lời hắn nhìn sang tôi: "Cô cũng biết mỗi khi xin hàng thì phải có gì làm tín nhỉ? Nên quý phi hiện tại của Lương Hữu Thuần chính là một ca kỷ được chuộc từ lầu xanh về, mang danh công chúa Ly quốc mà gả đến vì quốc vương chẳng đành lòng để nữ nhi của mình đi vào miệng sói."
Đoạn, hắn cười nhạt: "Mặc dù Tử Khâm đạo sĩ có thể thông qua Âm Dương Kính để biết được Lương Hữu Thuần có phải chân long hay không nhưng bà ấy cũng quá coi thường người bên cạnh hắn, tên Cao Đào đó cũng là một đạo sĩ, chỉ cần hắn vung tay làm chút ảo ảnh là qua mắt được mọi người rồi."
Tôi cười thầm trong bụng, hắn mà biết Bạch long ấy là thật chứ chẳng phải ảo ảnh chắc sẽ c.h.ế.t ngất mất thôi, còn làm như bản thân am hiểu lắm ấy. Nhưng hắn ta nói mình không cướp lương thực và thích sát đoàn tuần du của hoàng thất thì là ai làm nhỉ.
Còn về số vàng Ly quốc đưa sang, thái hậu đều chuyển đến Tri Chu cho hắn nhưng tên quan huyện kia nổi lòng tham đã giấu bớt, vì thế lão ta mới có nhiều vàng như vậy, hắn không biết chuyện này đ.â.m ra cứ tưởng bà ấy keo kiệt với mình.
Vốn trong lòng hắn đã hằn một nỗi nghi ngờ, sợ hãi nên cũng chẳng dám mở miệng hỏi xem sao, hơn nữa thái hậu vì quá cẩn thận mà không cho hắn có cơ hội đến gần bà ấy.
Đang suy nghĩ lung tung thì hắn lại tiếp: "Lúc trước ta tình cờ nghe được việc bà ấy đưa cổ trùng vào người Thanh Thủy Vân, chờ đến ngày động phòng của cô ta và Lương Hữu Thuần thì cổ trùng sẽ di chuyển sang hắn nhưng sao ta không thấy hắn có biểu hiện gì lạ vậy? Loại cổ trùng đó sẽ ăn hết lục phủ ngũ tạng trong vòng ba năm, không giống với cổ trùng trong người của ta, chỉ khi nào vu sư muốn ta c.h.ế.t thì ta mới chết. Bà ấy chờ đến nóng ruột luôn rồi."
Nghe hắn nói mà tôi làm rơi luôn củ khoai xuống đất, thôi xong, thế ra có khi nào cổ trùng cũng vào người tôi rồi không, nhớ đến hình ảnh của tên thái giám nọ mà lạnh hết cả người.
"Vậy… là ta… ta cũng sẽ bị trùng ăn mà c.h.ế.t sao?"
Hắn nhìn tôi trân trân rồi đột nhiên phá lên cười: "Nữ nhân ngu ngốc, cổ trùng chứ có phải bệnh truyền nhiễm đâu, nó chỉ di chuyển theo mục đích ban đầu của vu sư thôi, nếu đã sang người của Lương Hữu Thuần rồi thì Thanh Thủy Vân đó sẽ không bị gì, kể cả cô hay các phi tần khác cũng không có vấn đề."
Tôi cúi đầu nhìn xuống củ khoai, hỏi: "Nhưng sao quốc vương Ly quốc lại sai ngươi bắt ta vậy? Rồi sao ngươi biết ta ra khỏi cung mà phục kích?"
"Ta không biết và cũng không quan tâm, ta chỉ cần giao cô cho ông ấy và được giải thoát khỏi thứ côn trùng ghê tởm, còn vì sao ta bắt cô được dễ dàng như vậy thì phải cám ơn cô ca kỷ kia, ta đi nhầm vào cung của cô ta và cô ta đã cho chúng ta biết hôm đó cô sẽ đưa nữ tử ấy đi sắm của hồi môn."
Ra là Vân Ly nói cho chúng biết hành tung của tôi à, chắc là tỷ ta nghe ngóng được từ chỗ thái hậu, vì bà ấy cứ hối thúc nên tôi và Thiên Tằm quyết định đi sớm.
Xem ra thái hậu này cũng thật tâm muốn Thiên Tằm gả cho Lương Minh mới sốt sắng như vậy hoặc giả là bà ấy muốn có được thế lực của Lăng vương gia ủng hộ, dẫu sao Hạ quốc bây giờ cũng do ông ấy nắm quyền.
Còn về chuyện cổ trùng là sao đây, lẽ nào thái hậu muốn Lương Tịch danh chính ngôn thuận lên ngôi sau khi Lương Hữu Thuần mất, nhưng chẳng ngờ tiên đế lại sớm phát bệnh, nên bà ấy mới phải xúi giục các bá quan mời đạo sĩ đến để tra ra chuyện chân thân của chàng ta, lấy cớ mà phế truất.
Tiếc thay, chuyện không như bà ấy dự tính, đã vô tình củng cố vị thế của Lương Hữu Thuần trong lòng các quan viên, thế nên mới bảo Ly quốc làm loạn.