Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 143: Hoàng Cung Đại Loạn - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:33
Chiều tối, đang ngồi may áo cho em bé thì Tiểu Xảo đến, từ ngày an táng Thủy Vân, nó được đưa đến lăng tẩm của nàng ấy để ngày đêm hương khói.
"Nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Miễn lễ, ngươi đến tìm ta có việc gì không?"
Tiểu Xảo lấy ra một phong thư, nói: "Nương nương, hôm nay nô tỳ dọn lại đồ của Thiện Đức hoàng quý phi, thấy thư hoàng quý phi gởi cho người, có lẽ là viết trước khi mất."
Nó đưa xong thì rời đi, tôi vội mở phong thư, từng dòng chữ ngay ngắn hiện ra.
"Bình Nguyên tỷ tỷ, cho muội được gọi tỷ một lần như vậy. Có lẽ khi tỷ đọc được những dòng này thì muội đã sang bên kia cầu Nại Hà, đã uống cạn chén canh của Mạnh Bà và đã quên hết tất cả rồi.
Bình Nguyên tỷ, cám ơn tỷ vì tất cả, ở chốn hoàng cung nguy nga, nơi mà ai ai cũng chỉ biết bảo vệ chính mình và đố kỵ, tìm cách hãm hại người khác thì tỷ lại luôn bảo vệ muội, đối xử thân thiện và quan tâm muội..."
Trong bức thư, Thủy Vân đã thú nhận nàng ấy không phải là nữ nhân đã cứu mạng Lương Hữu Thuần mà chỉ là một người chuyên mò ngọc trai kiếm sống bên sông Tịnh Liệt.
Vào mùa đông năm đó, lúc Thủy Vân lên núi hái thuốc thì bị một nhóm người áo đen bắt lấy, họ để cho một con rết chui vào miệng nàng ấy. Mấy hôm sau, tên Tiểu Hầu chuyên đi trộm vặt lại đến gặp và nhờ Thủy Vân băng bó vết thương giúp hắn. Chẳng ngờ, hắn lại làm nhục nàng ấy.
Khi tỉnh lại, nàng ấy đã không thiết sống nữa nên đêm đó đã ra sông Tịnh Liệt để quyên sinh. Lúc tưởng như bản thân đã về cõi Diêm La thì được một bà lão cứu sống. Bà ta đưa cho Thủy Vân một lọ thuốc rồi nói với nàng ấy, chỉ cần uống vào là có được giọng nói giống với nữ nhân đã cứu Lương Hữu Thuần, bởi vì lúc đó, Lương Hữu Thuần không nhìn thấy, nên sẽ chỉ nhận ra ân nhân qua giọng nói mà thôi, và bảo nàng ấy nếu ai có hỏi gì thì cứ nói là bản thân đã quên hết mọi chuyện.
Từ Quỷ môn quan trở về, Thủy Vân mới nhận ra bản thân ao ước được sống biết bao nhiêu, nàng ấy hy vọng mọi chuyện sẽ xảy ra như lời bà ta nói, để có thể thoát khỏi làng chài đó, thoát khỏi nỗi ám ảnh về tên Tiểu Hầu.
Thế rồi, qua hai ngày sau, Lương Hữu Thuần quay lại thật, chàng ta hỏi thăm người trong làng và tìm đến nhà nàng ấy. Vừa gặp thì chàng ta liên tục hỏi: "Nàng là Thủy Vân ư? Trong làng chỉ có một Thủy Vân thôi sao?"
Thủy Vân đã giả vờ như chẳng nhớ gì cả, và cũng không lên tiếng. Người làng nói với Lương Hữu Thuần, rằng họ tìm thấy nàng ấy bị ngất bên bờ sông, khi tỉnh lại thì không nhớ được ai trong làng cả, cũng không nói chuyện với ai.
Lương Hữu Thuần sau đó đưa Thủy Vân về hoàng cung và tổ chức hôn lễ. Sau này, nàng ấy trải qua cơn bạo bệnh và mất đi giọng nói của tôi nên đã giả vờ bị câm.
Đến khi Lương Hữu Thuần từ Hạ quốc trở về, đưa cho nàng ấy một viên đơn, bảo rằng uống vào thì có thể nói lại được nhưng có điều giọng nói sẽ bị thay đổi. Lúc đó Thủy Vân đã thầm cám ơn tôi rất nhiều, vì đối với nàng ấy, giả vờ câm thật sự rất khó khăn.
Nàng ấy cứ tưởng cuộc đời về sau sẽ là những tháng ngày bình yên. Cho đến khi tên Tiểu Hầu năm xưa xuất hiện, chính là tên thái giám trúng vu thuật đó, hắn uy h.i.ế.p Thủy Vân, và lấy rất nhiều vàng bạc từ nàng ấy. Vì túng quẫn quá, nên đến cả cây trâm mà Lương Hữu Thuần tặng trong ngày phong vị nàng ấy cũng đưa cho hắn.
Hôm đó hắn hẹn Thủy Vân ra để đưa bạc như mọi khi và lại một lần nữa làm nhục nàng. Mãi cho đến ngày tôi bắt gặp bọn họ thì Thủy Vân mới biết con rết kia chính là cổ trùng, cùng lúc đó thì nàng ấy biết mình mang thai.
Vốn nàng ấy muốn tự sát nhưng Lương Hữu Thuần bảo cứ sinh đứa bé ra, chàng ta sẽ cho nó danh phận. Khi Lương Hữu Thuần trúng độc và cần tim làm thuốc dẫn thì Thủy Vân đã muốn kết thúc tất cả, nàng ấy không muốn mang cốt nhục của tên xấu xa đó.
Đọc đến đâu thì tôi khóc đến đấy, những dòng chữ cuối cùng càng thương tâm hơn.
"… Bình Nguyên tỷ, tuy hoàng thượng đối tốt với muội nhưng từ ngày thành thân đến nay, chưa từng nhận được thánh sủng, muội ao ước một lần được ngài ấy ghi nhớ mình trong tim, một lần được hy sinh vì ngài ấy, một lần được liên quan đến ngài ấy.
Tỷ đừng trách hoàng thượng, đừng buồn vì muội, là muội tình nguyện yêu hoàng thượng theo cách của mình và cũng là tự giải thoát cho chính mình. Bình Nguyên tỷ, muội cảm nhận được, hoàng thượng thật lòng yêu tỷ, mong tỷ đừng rời xa ngài ấy, muội thành tâm chúc phúc cho hai người. Tiểu muội Thanh Thủy Vân."
Tôi mang lá thư đốt đi, cuộc đời Thủy Vân không ngờ lại bi đát đến vậy. Tên thái giám đó hóa ra là Tiểu Hầu, thảo nào nhìn rất quen, lúc trước ở nhà Thủy Vân tôi từng thấy nàng ấy băng bó cho hắn.
Chợt nhớ đến chuyện cấm vệ quân là người của thái hậu và bản thân vẫn chưa có cơ hội nói việc này với Lương Hữu Thuần nên tôi lật đật đứng lên. Vừa toan nhấc chân định đến Thiên Nhân Điện thì bỗng đâu xuất hiện một tên hắc y nhân nhảy vào.