Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 152: Tình Là Biển Lệ - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:33
Họ rời đi đã lâu mà tôi vẫn chưa bình tâm lại, hóa ra Lương Hữu Thuần lợi dụng tôi để dẫn dụ Lương Tịch vào cái bẫy mà chàng ta sắp đặt sẵn. Nếu như tôi không cầu xin cho mình đến Hạ quốc thì có lẽ Lương Tịch và Thiên Tằm chẳng c.h.ế.t thảm như vậy.
Sáng hôm sau, lúc trời còn tờ mờ thì đại quân của Lương quốc đã xuất phát, tôi cũng đến tiễn Cửu Nhật, đây là lần đầu tiên tôi thấy huynh ấy mặc chiến y, toàn thân ánh bạc trong chẳng khác nào chiến thần.
Lương Hữu Thuần phong huynh ấy làm nguyên soái thống lĩnh đại quân, còn thân chinh rót rượu đưa tiễn. Cửu Nhật uống cạn chén rượu thì quay sang nhìn tôi.
"Cửu ca, bảo trọng, muội chờ huynh khải hoàn trở về."
Huynh ấy mỉm cười, gật đầu. Đoàn quân hừng hực khí thế nhanh chóng rời đi. Tôi cũng quay về Thiên An Điện. Đang đi bỗng nghe tiếng la ó ồn ào, rồi kiệu đột nhiên dừng lại, tôi ló đầu ra, hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương, là Lưu thiếu úy và Lưu công tử."
Tôi vội bước ra ngoài xem thử. Nhác thấy Lưu thiếu úy và đám người hầu đang cố sức tóm lấy một nam nhân, trông phớt qua có nét giống Lưu thái phi.
"Thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Lưu thiếu úy miễn lễ, đây là lệnh lang đúng không?"
"Vâng, thưa nương nương, vì Lưu thái phi thấy nhớ huynh trưởng nên hôm qua thần mới để nó vào cung, sáng nay chưa kịp đưa về thì nó đã bỏ trốn, làm kinh động đến nương nương rồi."
"Không có gì, nhưng bệnh của lệnh lang không chữa được sao?"
Lưu thiếu úy buồn rầu: "Bẩm nương nương, các đại phu đều lắc đầu cả, chỉ trách đứa con này của thần hồ đồ gây họa, tiên đế và hoàng thượng không truy cứu, giữ mạng cho nó đã là phúc của nó rồi."
Vừa dứt lời thì ông ấy như sực nhớ ra điều gì, thảng thốt nhìn tôi.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
"Không sao. Chuyện lệnh lang và đại hoàng tử chuốc thuốc ta, ta sớm đã biết, chỉ là, chuyện đó là do lệnh lang nói sao?"
Lưu thiếu úy thở dài, theo lời ông ấy thì sau khi Lương quốc đưa binh đến Hạ quốc, Lưu Hòa trong một lần tỉnh táo mới nói ra, số là đại hoàng tử sai hắn bỏ xuân dược vào trà của Bình Nguyên công chúa nhưng hắn đã bỏ vào cả hai ly.
Hắn kể đến đó rồi bảo rằng rất đáng sợ, ông ấy gặng hỏi mãi chỉ thấy hắn càng thêm hoảng loạn nên là thôi.
Lưu Hòa lúc này đang ngửa cổ lên trời, ngơ ngơ, ngác ngác, khi cười khi khóc, có lẽ là hắn đã nhìn thấy mãng xà, vì sợ hãi quá mà đ.â.m ra điên loạn.
Tối hôm đó, tôi đem chiếc áo trẻ con đang may dang dở bảo Tiểu Đào bỏ đi, con bé nhìn tôi, tần ngần hồi lâu.
"Nương nương, sao người không để lại? Lần sau..."
"Sẽ không có lần sau đâu, ta và hoàng thượng đã kết thúc rồi."
"Kết thúc, hoàng hậu nàng đang nói về điều gì?"
Chúng tôi giật mình quay lại, thấy Lương Hữu Thuần đang đứng sau lưng. Mặt cũng dày thật, cứ tưởng chàng ta sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến đây nữa, hoặc có thể là đến để hỏi tội tôi không chừng. Tiểu Đào thoáng run rẩy, vội cúi người rồi lui ra.
"Hoàng thượng đến mà lại không có người truyền báo thế này, thật là không có cung quy."
"Là trẫm bảo họ im lặng."
"Cũng phải, cung quy do hoàng thượng quy định thì cũng do hoàng thượng xóa bỏ, chứng cứ không có thì hoàng thượng sẽ tự tạo ra, người là cửu ngũ chí tôn, biết làm sao được."
Lương Hữu Thuần tiến lại gần tôi, đưa tay, dịu giọng: "Nàng còn giận trẫm sao?"
"Đừng chạm vào ta."
Lúc này, mới để ý thấy bàn tay Lương Hữu Thuần đang băng khăn trắng, vết thương hôm trước ắt hẳn rất sâu.
Chàng ta cười khổ: "Hoàng hậu, nàng như vậy sẽ khiến trẫm đau lòng lắm đó."
Nỗi căm giận trong tôi lại dâng lên. "Đau lòng? Người không có trái tim như hoàng thượng đây mà cũng biết đau lòng sao? Người có thể nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t huynh đệ ruột của mình, bức c.h.ế.t hài nhi của mình, đem thê tử của mình ra làm mồi nhử, còn có thể nói ra hai chữ đau lòng, thật khiến người khác buồn nôn."
"Hoàng hậu, nàng không phải không biết, thái hậu và Lương Minh mưu đồ tạo phản, bọn họ dám tơ tưởng giang sơn của trẫm, còn mưu kế hãm hại trẫm."
Nước mắt lưng tròng, tôi hét lên: "Vậy tứ vương gia và Thiên Tằm thì có tội gì? Người đã hứa với ta sẽ tha cho ngài ấy, thế mà lại nuốt lời, ngay từ đầu người đồng ý cho ta đến Hạ quốc là để làm mồi nhử ngài ấy sa bẫy."
Chàng ta dùng ánh mắt đau khổ nhìn tôi: "Trẫm thân là hoàng đế, buộc lòng phải nghĩ cho đại cuộc, có thể bây giờ tứ đệ không nuôi lòng tạo phản nhưng điều đó không đảm bảo cho tương lai đệ ấy sẽ không phản bội trẫm, không muốn đoạt giang sơn của trẫm. Hoàng hậu, tình huynh đệ trong hoàng thất luôn xuất hiện những cơn sóng ngầm, cách trọn vẹn nhất chính là chặt đứt cơn sóng đó, nàng phải hiểu cho trẫm."
"Nếu ta cũng tơ tưởng giang sơn của người, có phải người cũng sẽ khiến cho ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết."
Lương Hữu Thuần vội lao đến, ôm lấy tôi, giọng gấp gáp: "Không đâu, hoàng hậu, trẫm yêu giang sơn này và cũng yêu nàng, Lương quốc này vốn thuộc về trẫm và nàng, trẫm sẽ không bao giờ hại nàng."