Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 158: Hóa Giải Hiểu Lầm - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:33
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, cả hai đều biết đối phương đã rõ hết mọi chuyện nhưng chẳng ai đả động đến. Lương Hữu Thuần ân cần gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi. "Tay của người…"
"Đã không sao rồi, trẫm tự ăn được."
Tôi cúi đầu, im lặng, không nói thêm gì nữa, lệ bất chợt rơi xuống khóe môi mặn đắng.
"Nàng đang khóc?"
"Hình như thiếp ăn phải ớt rồi, cay quá, không sao đâu, một lát sẽ hết."
Chúng tôi dùng bữa xong thì lại ngồi uống trà, cũng chẳng ai nói với ai lời nào, lát sau, Lương Hữu Thuần đứng lên: "Trẫm về đây, nàng nghỉ ngơi đi."
Nói rồi, chàng quay lưng rất nhanh, tôi vội chạy theo gọi: "Hoàng thượng."
"Sao vậy?"
"Thiếp muốn đến Trúc Thanh đỉnh hóng gió, người có thể đi cùng thiếp không?"
Thế là, chàng đưa tôi đến Trúc Thanh đỉnh. Chúng tôi vào trong căn phòng chứa đàn, từ ngày chàng đăng cơ thì thi thoảng vẫn cho người lên đây sắp xếp, dọn dẹp nên mọi thứ đều gọn gàng và không hề phủ bụi.
Lương Hữu Thuần lấy một cây cổ cầm mang ra ngoài căn chòi nhỏ, tôi ngồi nghe chàng dạo mấy khúc nhạc. Hóa ra chàng biết đàn, hôm ấy là vì theo tôi mà đến học.
Tiếng đàn của chàng như nói lên nỗi lòng của cả hai, khúc nhạc ngân nga nghe như tiếng gió gào thét thê lương, như tiếng mưa rơi giăng sầu trăm nỗi, vừa xa vừa gần, lúc hợp lúc tan khiến lòng nhức nhối.
Sau đó, chúng tôi đến bên bờ suối, chàng thắt cào cào cho tôi treo lên cây, chẳng mấy chốc mà được rất nhiều, hoàng đế này xem ra làm gì cũng giỏi hơn người. Đến khi mệt quá, Lương Hữu Thuần tựa lưng vào phiến đá, tôi gối đầu lên chân chàng, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh chia ô sau tán lá. Chàng đưa tay nhẹ vuốt mái tóc tôi.
"Hoàng thượng, lúc trước thiếp ngã trước xe của người, người không nhận ra thiếp sao?"
"Trẫm đương nhiên là nhận ra nàng, lúc đó, trẫm thấy sự thất vọng, niềm oán giận trong mắt nàng nên đã ra hiệu cho Ngụy Vĩnh Lạc âm thầm đưa nàng vào cung để dễ bề giải thích nhưng vì tứ đệ giúp nàng, Ngụy Vĩnh lạc chỉ dám đứng quan sát từ xa, khi theo kịp thì nàng lại lên ngựa bỏ chạy, hắn bị mất dấu, sau đó thấy nàng đi cùng với đoàn sứ giả và quốc vương Hạ quốc nên hắn đã quay về bẩm báo."
"Đúng là lúc đó thiếp rất hận người."
Đêm đến, Lương Hữu Thuần cùng tôi lên mái nhà ngắm trăng, bầu trời lấp lánh một vài vì sao, tôi nằm gối đầu trên vai chàng, nghĩ ngợi xa xôi. Chúng tôi sau này không còn có thể kề cận bên nhau nữa, hết kiếp này chàng quay về Thiên giới và quên đi tất cả, tôi thì trong nay mai thôi sẽ tan vào hư không vĩnh viễn.
"Ở nơi đây không có nhiều sao như Hạ quốc."
"Đúng vậy, nhớ lúc trước trẫm đến đón nàng, bầu trời những đêm ấy có rất nhiều sao."
Tôi quay sang, cười tủm tỉm: "Thiếp thích ngắm sao nhưng lại sợ, nếu không có ai ngắm chung thì thiếp sẽ chẳng dám ngước lên trời."
"Nàng không những sợ sâu mà còn sợ sao nữa à?"
Dứt lời, chàng xoay người, tôi thấy đôi mắt tinh anh như ánh sao đêm lấp lánh nhìn mình.
"Nàng còn sợ trẫm không?"
Đưa tay chạm vào gương mặt chàng, tôi khẽ đáp: "Đã không còn nữa. Hữu Thuần, thiếp yêu chàng, thật lòng thật ý. Thiếp mong kiếp sau vẫn được làm thê tử của chàng."
Lương Hữu Thuần cúi đầu hôn lên mắt tôi, ngăn đôi dòng lệ: "Kiếp sau, trẫm nhất định sẽ đợi nàng."