Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 167: Đoàn Tụ Trên Thiên Giới - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:34
Cửu Nhật khẽ mỉm cười rồi nghiêm giọng: "Tiểu Ngư, muội đã làm gì lúc vượt qua Vũ Môn vậy?"
“Muội… muội có làm gì đâu.”
"Thiên giới của ta xuất hiện rất nhiều rồng con, hoa lá khắp nơi đều bị chúng vặt trụi rồi."
Chết thật, lẽ nào là đám cá con đó, tôi làm mặt khổ nhìn Cửu Nhật: "Cửu ca, à, Thiên đế à, lúc đó muội chỉ tiện thể..."
Huynh ấy thở dài: "Bọn chúng hãy còn quá nhỏ, chưa hiểu biết nên cần phải chỉ bảo, ta đã sai thiên binh gom chúng vào đan phòng rồi, sau này muội đến đó dạy chúng cung quy và dưỡng tâm."
Thế là, ngay hôm sau, tôi phải đến đan phòng dạy dỗ đám rồng lau chau.
Sao lúc là cá con thì nhìn dễ thương thế, giờ hóa rồng thấy mà phát bực, bọn chúng hỏi toàn những câu trên trời dưới suối làm tôi trả lời muốn khô cả cổ.
"Tỷ tỷ, chúng ta còn nhỏ thế này mà đã hóa rồng rồi, sao tỷ lớn thế kia mà chỉ mới hóa đây thôi, có phải là vì tỷ ngốc quá không?"
Đúng là làm ơn mắc oán, tôi muốn gom chúng lại mà thảy ngược xuống Trường giang quá đi.
"Không phải, tỷ rất là thông minh, tỷ cũng chẳng muốn hóa rồng đâu, chỉ là vì tên hoàng đế xấu xa đó mà mới phải lên đây."
"Tên hoàng đế nào ạ? Tỷ mau nói đi."
"Các đệ, các muội có muốn nghe chuyện nàng tiên cá không?"
Vừa dứt lời thì bọn chúng nhao nhao lên tán thành, thế là tôi bắt đầu kể cho chúng nghe về câu chuyện của mình, những ảnh hình năm nào cứ thế hiện lên trước mắt.
"Tỷ tỷ, vậy hoàng thượng ấy thế nào? Hoàng thượng sau khi mất đi thì thế nào?"
Chưa kịp trả lời thì bên ngoài vọng đến tiếng nói thân thương trầm ấm.
"Sau khi mất, hắn cũng như bao nhiêu người khác, đi qua Hoàng Tuyền lộ, nhưng vì không muốn quên đi đoạn tình này nên hắn đã không uống Vong Tình thủy, không sang Nại Hà kiều, chấp nhận trầm mình dưới Vong Xuyên một ngàn năm trăm năm để đợi nàng ấy, trải qua năm trăm năm tuyết phủ, năm trăm năm nắng rọi, năm trăm năm mưa giăng. Vốn hắn định khi gặp lại sẽ vờ quên nàng ấy, muốn được nàng ấy theo đuổi nhưng mà… ta không làm được, ta muốn thấy nàng, muốn được ôm nàng và nói cho nàng biết là ta nhớ nàng biết bao."
Lệ tuôn rơi theo từng lời chàng nói, tôi vội chạy đến ôm chầm lấy, trong phút chốc, một làn sương mù bao phủ chúng tôi. Khi sương tan đi thì thấy mình và chàng đang đứng cạnh bờ suối, không gian bốn bề tĩnh lặng.
"Sao chúng ta lại ở đây?"
"Đám rồng con đó còn quá nhỏ, không nên để chúng nghe thấy?"
"Chàng đang nói gì vậy?"
"Nương tử của ta, ta yêu nàng, ta thực sự rất nhớ nàng."
"Thiếp cũng nhớ chàng, phu quân."
Chàng khẽ cúi xuống hôn lên những dòng lệ hạnh phúc, hình bóng mà tôi ngày nhớ đêm mơ đã ở ngay trước mặt, thấy ánh mắt chàng cũng đang ngấn lệ, tôi vội nhón chân hôn lên đôi mắt ấy.
Dòng suối trong vắt lững lờ trôi, in bóng đôi tình nhân. Tôi tựa đầu, lặng im lắng nghe nhịp đập của trái tim chàng. Qua bao dâu bể, cuối cùng đã có thể về gần bên nhau, đến mãi thiên thu, sánh cùng trời đất.
Hoàn.