Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 37: Thê Thiếp Thuận Hòa - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:28
Mặt chàng ta thoáng đỏ bừng, ho lên vài tiếng: "Không ngờ nàng cũng có chút vốn liếng."
Thật muốn đạp cho chàng ta một đạp, tôi quát: "Bổn công chúa không buôn không bán, vốn liếng cái gì?"
Chàng ta lúc này lại lộ ra vẻ mặt lưu manh hôm nào, nhìn tôi bằng ánh nhìn ma mị: "Phu quân của nàng nhìn nàng thì có gì mà nàng phải ngại?"
Tôi đoán có chuyện chẳng lành, vội vội vàng vàng vơ lấy mớ y phục hỗn độn mặc vào, Lương Hữu Thuần đưa tay tóm lấy, cởi ngược trở lại, đoạn, chàng ta lôi tôi đến giường, quẳng tôi ngồi đấy rồi lấy ra một cái lọ nhỏ, tỉ mỉ bôi lên các vết xước.
Tôi lén nhìn sang thấy chàng ta vừa bôi vừa thổi nhè nhẹ, xong đâu đó thì dùng vải quấn lại: "Nàng xem có ai như nàng không? Chân trước mới gả vào phủ thái tử, chân sau đã vội hồng hạnh vượt tường."
"Ngươi sao lại nói khó nghe vậy? cái gì mà chân sau, chân trước, cái gì mà hồng hạnh vượt tường, ta đường đường chính chính đi ra đó."
"Quân doanh không phải là nơi nữ nhi nên lui tới, còn nữa, nếu nàng muốn ra ngoài cứ nói với ta, ta sẽ đưa nàng đi, sau này không được đi cùng tứ đệ, tránh để người khác thấy lại bàn tán không hay."
Hóa ra là sợ người khác bàn tán, mất mặt sao, tôi nhìn chàng ta, hỏi: "Ngươi là huynh đệ song sinh của thái tử sao?"
Lương Hữu Thuần chau mày: "Nàng bị ngã ngựa, đầu va vào đâu à?"
Tôi thản nhiên: "Vì ngươi lúc thế này lúc thế khác, lúc nóng lúc lạnh, lúc thì quan tâm lúc lại vô tình, ta thật không biết người lúc sáng ta gặp và bây giờ có phải là cùng một người không. Á."
Lương Hữu Thuần băng tới mối cuối thì xiết cho tôi một cái đau điếng, đoạn đứng dậy rời đi, chẳng nói chẳng rằng. Cái con người này lại bắt đầu nữa rồi đây.
Trời vừa tảng sáng, tôi đã vội thức dậy chuẩn bị đến chỗ hoàng hậu, vừa thỉnh an bà ấy xong thì nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp bước vào, dáng người mảnh khảnh, môi đỏ, răng trắng, thanh tao, thoát tục hệt như tiên nữ hạ phàm.
Nữ tử ấy cúi người, cất giọng trong trẻo: "Nhi thần thỉnh an hoàng hậu nương nương, Khuynh Thành tham kiến thái tử phi."
Hoàng hậu nhìn nàng ấy, tươi cười: "Sức khỏe của con thế nào rồi?"
"Bẩm hoàng hậu nương nương, nhi thần đã khỏe hơn nhiều, đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."
Tôi nhìn Khuynh Thành, đúng là tên đẹp tựa như người, người đẹp tựa như tên, trước có nghe Tiểu Đào nói về vị công chúa này, tư sắc hơn người nhưng sức khỏe lại yếu ớt, thường xuyên ốm đau.
Hoàng hậu nghe Khuynh Thành nói xong thì gật đầu, rồi quay sang tôi: "Thái tử tuổi vẫn còn nhỏ, có hơi chút thô lỗ, con cũng đừng giận nó nhé. Xem ra, ta và hoàng thượng sắp có tôn tử bế rồi."
Tôi chẳng hiểu bà ấy là ý gì, chỉ biết vâng vâng dạ dạ cho xong. Khuynh Thành sau đó ở lại trò chuyện cùng hoàng hậu còn tôi thì ra về.
Lúc sáng đi thì không để ý nhiều, giờ về mới thấy đám cung nữ, thái giám cứ nhìn ngó bàn tán, tôi cũng cố ngóng tai lên nghe bọn họ nói gì nhưng là không nghe được. Quay sang Tiểu Đào, tôi hỏi nhỏ: "Bọn họ làm gì mà thấy ta là cứ bàn tán xôn xao vậy?"
Tiểu Đào đi bên cạnh, lí nhí lên tiếng: "Trong cung loan tin thái tử điện hạ hôm qua đến chỗ của người, lúc rời đi thì thái tử phi thương tích đầy mình, y phục rách nát..."
Tôi đứng như bị chôn chân một chỗ, quay ngoắt sang Tiểu Đào, phân trần: "Cái gì mà thương tích đầy mình? Rõ ràng là do con cào cào bằng cỏ ấy xước ta mà, còn y phục, chỉ có mỗi cái áo đó bị cắt thôi, đường kéo rất thẳng, rách nát thế nào chứ?"
Chẳng trách sáng nay hoàng hậu lại nói như vậy, tôi đúng là oan ức quá mà.
"Thái tử phi."
Tiếng gọi làm tôi thoáng giật mình, hóa ra là Lương Tịch, nhớ lại lời tên ma vương Lương Hữu Thuần căn dặn, lại nhớ tới cái hoàng cung này chuyện nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, thị phi quá đỗi, tôi vội lên tiếng.
"Tứ hoàng tử đến thỉnh an hoàng hậu nương nương à? Ta cũng vừa từ trong đó ra, ta đi trước đây, cáo từ."
Nói xong, tôi liền nắm tay Tiểu Đào lôi nó chạy như bay, về tới Bảo Ngọc Cung thì cả chủ cả tớ thở cũng không ra hơi nữa.