Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 41: Thất Tịch - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:28
Hoàng thượng trầm ngâm một quãng, đáp: "Những năm tháng sau này Nhân nhi tuy đã lanh lợi hơn nhưng so với Thuần nhi thì vẫn còn kém cỏi, nên trẫm khẳng định chính là nó."
"Phụ hoàng thứ cho nhi thần tội tò mò, nhưng hôm nay người đã nói cho nhi thần biết những chuyện này, xin hãy cho nhi thần biết chuyện về Nhược La hoàng hậu."
Hoàng thượng thở dài rồi tiếp tục câu chuyện. Thì ra Nhược La hoàng hậu vốn là cống nữ của Ly quốc, nhan sắc động lòng người, lại có tài đàn ca xướng hát nên được hoàng thượng hết mực sủng ái, từng bước đưa bà lên ngôi hoàng hậu.
Chuyện xảy ra khi mà Lương Hữu Thuần vừa chào đời, dung mạo chàng ta không giống hoàng thượng, cũng chẳng có nét nào giống Nhược La hoàng hậu. Ban đầu, hoàng thượng cho rằng trẻ con chưa rõ nét, nhưng đến khi chàng ta lớn lên thì càng nhìn càng thấy không giống, hoàng thượng nhiều lần gặng hỏi nhưng Nhược La hoàng hậu chưa một lần giải thích.
Tức giận, đau khổ, lại thêm sức ép từ phía thái hậu mà ông đã phế bà và đày vào lãnh cung, cùng lúc đó tấn phong hoàng quý phi Vân Nhiễm vốn là công chúa Ly quốc lên ngôi hoàng hậu.
Tôi lại nhìn ông ấy, dè dặt: "Phụ hoàng, người chấp nhận thái tử là vì Nhược La hoàng hậu đã cho người một lời giải thích trong lá thư tuyệt mệnh đó sao?"
Hoàng thượng thở dài, nhìn ra khoảng trời xa xăm trước mặt: "Đã bị con nhìn thấu hết rồi, Nhược La chính là nỗi day dứt cả đời của trẫm."
"Phụ hoàng, người từng nghi ngờ nhi thần g.i.ế.c c.h.ế.t đại hoàng tử mà dấy binh chinh phạt Hạ quốc, sao đột nhiên lại không truy cứu nữa, cứ thế mà cho qua?"
Ông ấy ngồi xuống, nâng chén trà lên, uống một ngụm: "Vì Thuần nhi nói với trẫm, chỉ cần có con bên cạnh nó, nó chắc chắn sẽ trở thành một quân vương tốt."
Tôi nghe như thể vịt nghe sấm, chẳng hiểu đâu là đâu, còn định hỏi tiếp thì hoàng thượng bảo chuyện lúc trước nếu quên rồi thì không cần nhớ lại nữa.
Vậy là, chỉ vì một câu nói của Lương Hữu Thuần mà ông ấy có thể tha thứ cho kẻ g.i.ế.c con trai mình, hoàng thượng này cũng thiên vị thật đấy, chàng ta xem ra là người đắc sủng nhất trong các vị hoàng tử rồi.
Thế mới thấy quyền lực quan trọng thế nào, nói một câu thôi là có thể quyết định được ai sống ai chết. Nhân gian này so với Thủy cung đúng là đáng sợ hơn nhiều. Nhưng Lương Hữu Thuần này nói cái gì mà có tôi bên cạnh thì chàng ta thành quân vương tốt chứ, tôi có phải thái phó của chàng ta đâu.
Hoàng thượng lại nhìn tôi, ánh mắt như khẩn cầu: "Thuần nhi đã chọn con, trẫm mong sau này con một lòng một dạ ở lại bên cạnh nó, chăm sóc tốt cho nó."
"Nhi thần… nhi thần chăm sóc thái tử sao?"
Ông ấy gật đầu, tiếp: "Mẫu thân nó mất sớm, từ trước tới nay, nó luôn lạnh lùng, vô cảm, nhưng vào ngày đại hôn, lúc con b.ắ.n tên, trẫm mới thấy là nó cũng biết cười, trẫm tin ở bên con nó sẽ rất vui vẻ."
Hóa ra Lương Hữu Thuần trước giờ không biết cười sao, không thể tưởng tượng được, từ lúc tôi gặp chàng ta đến nay, tuy có lúc lạnh lùng, khó chịu nhưng cười cũng nhiều mà.
Nhưng nói mới nhớ, những lúc có mặt người khác chàng ta đúng là chẳng bao giờ cười thật, hôm thành thân ấy, lúc tôi b.ắ.n tên chàng ta có cười sao, sao tôi không thấy nhỉ, chắc là tại tập trung quá nên không để ý.
Đường từ Thiên Nhân Điện về đến Bảo Ngọc Cung phải đi qua Ngự Hoa Viên, cũng chẳng mấy khi đến đây, thế là tôi đi chầm chậm để tiện ngắm hoa.
Lương Hữu Thuần bê hết cây cỏ trong Bảo Ngọc Cung đi cũng tốt, đầu mùa đông năm nay là có chỗ để chôn củ Tát Nhật Lãng rồi, cứ nghĩ tới ngày cả cung phủ đầy màu hoa đỏ ấy, tự dưng thấy lòng phấn khích quá.
Đang tưởng tượng cảnh sắc ấy thì tiếng Ngụy Vĩnh An vang lên: "Tiểu tướng tham kiến thái tử phi."
"Ngụy Vĩnh An, ngươi đi đâu đây?"
Hắn hơi chút rụt rè: "Là hoàng thượng cho triệu kiến tiểu tướng, mà dạo này không thấy thái tử phi đến quân doanh?"
"Thái tử không cho ta đến đó nữa, lần trước về bị chàng ta truy vấn một hồi, mệt c.h.ế.t được."
Ngụy Vĩnh An thoáng chút trầm ngâm, nói: "Sau này người muốn đi đâu cứ nói thái tử điện hạ đưa người đi là được mà, hôm thái tử phi ra khỏi cung, ngài ấy không biết người đã đi đâu, sai chúng tướng đi tìm cả buổi, cuối cùng mới biết là người đi gặp sứ giả Hạ quốc."
Tôi nhìn hắn, cười: "Nói thái tử đưa ta đi chi bằng ta ở trong cung luôn cho rồi, ngươi vào đi, ta đi trước đây."
Về tới phòng, tôi lôi chiếc khăn tay ra và tiếp tục thêu.
Tối đến, Lương Hữu Thuần có ghé, khuyên tôi đừng quá đau lòng, tôi cũng vâng dạ cho qua, chàng ta uống hết đâu chừng hai ấm trà mới rời đi, liếc thấy chiếc khăn còn đang dang dở thì buột miệng hỏi: "Nàng thêu khăn tay?"
Tôi gật đầu, cầm chiếc khăn đưa lên: "Đúng vậy, sắp hoàn thành rồi, nhìn cũng được đấy chứ?"
Khóe miệng Lương Hữu Thuần hơi nhếch lên, con người này cũng thật là, chắc là chê tôi thêu không đẹp chứ gì, tôi cũng có phải thêu tặng cho chàng ta đâu, chê bai gì chứ. Hôm nay hoàng thượng cứ như ký thác chàng ta cho tôi vậy, Lương Hữu Thuần này cưới thê tử hay là tuyển nhũ mẫu vậy kìa.