Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 53: Tầm Sư Học Đàn - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:29
Chưa nói xong thì bị Lương Hữu Thuần kéo xuống nằm ngay bên cạnh, đầu tôi đập vào bả vai chàng ta, sực nhớ lại vội ngóc lên: "Thiếp đụng trúng vết thương của chàng rồi, có đau không?"
Lương Hữu Thuần lấy tay đè đầu tôi xuống: "Đã lành rồi, thê tử như nàng cũng có tâm thật, đến giờ mới nhớ trượng phu của mình bị thương sao?"
"Thời gian này chàng đâu có đến đây, thiếp muốn hỏi cũng không hỏi được."
"Ta không đến tìm nàng thì nàng không biết đến tìm ta sao? Có thời gian cứ đi lung tung."
Tôi nghe xong không nhịn được cười, chàng ta cứ như trẻ con đang dỗi vậy, nói mới nhớ, hôm ấy tẩm cung hoàng hậu có trộm, trùng hợp là Lương Hữu Thuần cũng bị thương.
Vốn muốn hỏi thử nhưng sợ con người này lại đổi tính nên thôi, chẳng mấy khi tâm trạng cả hai tốt thế này, tôi im lặng nhìn lên trời cao, ánh trăng hôm nay thật là đẹp, bầu trời Lương quốc về đêm không có nhiều sao như Hạ quốc.
Quay sang thì thấy Lương Hữu Thuần đã nhắm mắt, thế là tôi cũng nhắm mắt theo, định bụng một lát sẽ gọi chàng ta dậy nhưng cuối cùng ngủ quên mất, sáng hôm sau thức giấc đã thấy mình đang nằm trên giường, chàng ta thì cũng như mọi lần, rời đi khi trời còn tối.
Thắm thoát đã cuối thu, những cơn gió se se lạnh báo hiệu một mùa đông đang đến gần. Buổi sáng hôm ấy tôi dậy thật sớm, cùng với bọn Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào đem những củ Tát Nhật Lãng chôn xuống dưới đất, những củ này nhìn thấy ngon mắt nhưng lại không ăn được.
Chúng tôi trồng gần như hầu hết các khoảng đất trống mà Lương Hữu Thuần lúc trước sai bọn thái giám nhổ hoa mang đi, đám hoa ấy sang bên chỗ Thủy Vân được nàng ấy chăm sóc cũng bốn mùa khoe sắc.
Tới xế chiều thì cũng trồng xong. Lúc trưa có nghe tin Khuynh Thành bị bệnh nên tôi tranh thủ chiều sang thăm nàng ấy, tiện thể rủ luôn Cửu Nhật đi cùng.
Thấy tôi và Cửu Nhật đến, nàng ấy mừng ra mặt, định xuống giường nhưng tôi ngăn lại, bảo cứ nằm yên đấy, cuối cùng cung nữ lấy gối cho nàng ấy tựa lưng ngồi nói chuyện.
"Khuynh Thành công chúa, bệnh của công chúa, thái y viện không chữa được sao?"
Nàng ấy mặt mày xanh xao, cất giọng yếu ớt: "Cứ mỗi khi đến mùa đông thì bệnh của muội lại tái phát, thái y bảo là do nhiễm lạnh sinh ra phong hàn, chỉ uống thuốc để đỡ phần nào thôi chứ không dứt được, khi nào trời ấm lên thì tự nhiên sẽ khỏi."
Theo lời nàng ấy thì bệnh này cũng lạ quá, tôi nhìn sang Cửu Nhật, huynh ấy từ lúc bước vào đây, ngoài chào hỏi ra thì chẳng buồn nói câu nào nữa, cứ đi đi lại lại rồi dừng bước trước một cây cổ cầm.
Khuynh Thành trông thấy liền hỏi: "Cửu hoàng tử cũng biết âm luật sao?"
Tôi vội khoe: "Đúng vậy, Cửu ca đánh đàn rất hay, ta cũng mới biết."
Nói xong thì thấy Khuynh Thành nhìn mình ngạc nhiên, tôi liền phân trần: "À, Cửu ca thời gian sau này lên núi Ngọc Long tu luyện, có thể đã học được trên ấy, huynh muội ta vừa gặp lại thì ta đã gả sang đây nên không có biết."
Nàng ấy nhoẻn cười, khẩn khoản: "Không biết Khuynh Thành có phúc được nghe Cửu hoàng tử dạo một khúc nhạc không?"
"Vậy ta mạo muội đàn một khúc."
Cửu Nhật ngồi xuống, đôi bàn tay khẽ lướt nhẹ trên cung đàn, thanh âm lúc trầm lúc bổng, lúc dạt dào, lúc khắc khoải, lúc thì hào hùng, lúc lại bi tráng, như ca ngợi, như oán thán, lúc hợp lúc tan.
Tôi thấy dải thảo nguyên xanh và sa mạc cát trắng hiện lên trước mắt, tiếng suối trong róc rách, tiếng chim hót, tiếng gió lao xao, tiếng vó ngựa miệt mài rong ruổi và còn cả tiếng gươm đao.
Bất chợt quay lại nhìn thì thấy Khuynh Thành đang khóc, lúc này tiếng đàn cũng đã dừng lại. Nàng ấy thấy tôi nhìn thì bối rối thì đưa tay lau vội dòng lệ, cười: "Muội không sao, chỉ là khúc nhạc này thật sự động lòng người, không kiềm chế được."
Cửu Nhật tiến tới: "Thứ lỗi cho ta, khiến công chúa buồn lòng rồi."
Khuynh Thành vội lắc đầu: "Không, không, Cửu hoàng tử, tại trước giờ Khuynh Thành chưa từng nghe khúc nhạc nào hay như vậy, thật sự xúc động, không biết sau này còn có thể nghe ngài gảy đàn nữa hay không?"
"Mọi chuyện cứ để tùy duyên, công chúa nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nào có dịp gặp lại ta cũng muốn thỉnh giáo tiếng đàn của công chúa."
Khuynh Thành nghe nói thì mừng rỡ, gật đầu liên tục, thế rồi Cửu Nhật nhanh chóng cáo từ, tôi cũng vội vàng chạy theo huynh ấy.
"Cửu ca, huynh biết đàn từ khi nào vậy?"
"Vậy muội biết may vá, thêu thùa từ khi nào?"
Tôi vội đáp: "Chỉ mới đây thôi."
Cửu Nhật quay xuống nhìn tôi: "Ta cũng vậy, chỉ mới đây thôi."