Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 56: Trúc Thanh Đỉnh - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:29
Cả chiều hôm ấy, tôi ngồi mân mê cây đàn, nghĩ tới cảnh một ngày nào đó, bản thân có thể đường hoàng ngồi dạo những khúc nhạc du dương làm cho Cửu Nhật phải thán phục, thế là tôi bật cười khúc khích.
Tiểu Hắc ngồi kế bên thấy tôi cười thì cứ trân mắt lên nhìn, tôi khẽ đưa tay xoa đầu nó, chỏm lông bị cắt cũng đã mọc ra rồi, nó nhắm mắt, kêu gừ gừ, chắc là ngại ngùng đây.
Hôm sau đang trên đường đến Trúc Thanh Đỉnh thì Lương Minh không biết từ đâu nhảy vọt ra, làm cho tôi, Thủy Vân, Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Xảo giật mình. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Tam hoàng tử sao lại ở đây?"
Lương Minh cười hề hề: "Nghe nói Trương thiếu phó nhận dạy đàn cho nhị vị tẩu tẩu nên đệ cũng muốn đến để học."
"Nhưng ngài ấy chỉ dạy cho nữ, không dạy cho nam."
Hắn lại tiếp: "Thế mới cần thái tử phi nói giúp, nhận thêm hai người giờ thêm một người nữa có làm sao đâu."
Lúc chúng tôi đến nơi, cả Trương Duệ và Thiên Tằm đều im lặng nhìn, tôi thấy khó xử quá, nháy mắt ra hiệu cho Lương Minh, thế là hắn ta tung lời mật ngọt, năn nỉ, ỉ ôi các kiểu.
Lương Minh này cũng thật tinh ranh, hắn than bản thân chẳng tài cán gì, người người khinh thường, vì thế mong muốn học đàn để chứng tỏ cho mọi người thấy hắn cũng có tài. Cuối cùng, Trương Duệ cũng phải phá lệ dạy cho hắn.
Ngày qua ngày, lớp học đàn lại tăng thêm người, Lương Minh vừa bái sư xong thì hôm sau Lương Tịch cũng đến, hôm sau nữa thì Lương Hữu Thuần đến còn dắt theo cả Ngụy Vĩnh An, rồi Cửu Nhật, Cao Đào, Khuynh Thành, Ngọc Liên công chúa, Như Lan công chúa… không biết có hẹn không mà đều cùng nhau kéo đến.
Chủ tử bên trong học đàn, nô tài thì đứng vòng bên ngoài, Trúc Thanh Đỉnh vắng vẻ chẳng mấy chốc mà trở nên náo nhiệt. Chỉ tội cho tên Trương Duệ, đi hết người này đến người kia quan sát, chỉ dạy, tôi tự nhiên thấy có lỗi quá, như thể mình mang gông tròng vào hắn vậy.
Tôi rướn người sang phía Cửu Nhật hỏi nhỏ: "Cửu ca, huynh đến đây làm gì? Không phải huynh biết đàn rồi sao?"
Cửu Nhật lấy tay che nửa miệng, đáp: "Trương thiếu phó là bậc thầy dạy đàn, ta muốn đến để học hỏi thêm."
Ôi trời, tôi thấy rõ ràng Cửu Nhật còn đàn hay hơn Trương Duệ ấy chứ, đến Khuynh Thành còn khóc nức nở khi nghe huynh ấy đàn còn gì.
Lại quay sang Lương Hữu Thuần, tôi hỏi: "Thái tử gia của chúng ta cũng có nhã hứng này sao?"
Chàng ta chưa kịp trả lời thì Ngụy Vĩnh An xen vào: "Thái tử là đi theo..."
Hắn còn chưa nói hết thì bị Lương Hữu Thuần lườm cho một cái, tôi nhìn theo hướng mắt của Ngụy Vĩnh An, đoán chừng là Lương Hữu Thuần đi theo Thủy Vân, nàng ấy trước giờ cũng ít ra khỏi cung, dạo này tôi lại rủ nàng ấy đi nhiều quá, chắc Lương Hữu Thuần lại lo lắng đây.
Đang phân tâm thì Trương Duệ chẳng biết đứng kế bên tự bao giờ, hắn cầm tay tôi, giọng trầm trầm: "Thái tử phi, áng âm, tay trái tỳ một dây trước khi tay phải gảy dây, tạo một nốt cao hơn. Tay trái giữ dây xuống cho đến hết nốt, thư giãn rồi cho dây về cao độ tự nhiên."
Đang tập trung cao độ thì bên tai nghe một tiếng "bựt, xoàng", cả lớp đều quay lại tìm kiếm, rồi tất cả ánh mắt dừng lại trên cây đàn của Lương Hữu Thuần.
Ô, chàng ta cũng tài năng thật, gảy thế nào mà đứt hai dây cùng một lúc, mặt thì vẫn tỉnh rụi: "Ta hơi mạnh tay, chắc phải đổi cây đàn khác thôi."
Như Lan công chúa cười, lên tiếng: "Thái tử huynh chắc nhầm đàn thành kiếm rồi, lớp học đàn hóa chiến trường."
Mọi người nghe xong cười ồ cả lên, tôi thấy không khí này cũng đâu có tệ, huynh đệ trong hoàng thất cứ nói chuyện thoải mái thế này không tốt hơn sao, nghiêm trang quá làm gì.
Trương Duệ đến nâng cây đàn lên, nhìn mọi người, nói: "Hôm nay đến đây thôi."
Đoạn, hắn quay sang Lương Hữu Thuần: "Thần sẽ sửa lại đàn cho thái tử điện hạ."
Thế là chúng tôi lũ lượt ra về, lúc đến cửa thì chạm mặt Cao Đào, tôi phải tranh nhảy ra trước hắn, chạy đến bên cạnh Cửu Nhật.
Cái tên Cao Đào này không biết có âm mưu gì, cứ kè kè bên Cửu ca, bộ dạng bán nam bán nữ của hắn đúng là khó ưa, Cửu Nhật chắc không phải là thích hắn đấy chứ, thật sự khiến người khác lo lắng mà.
Cao Đào thấy tôi đi cạnh Cửu Nhật thì thôi không tới nữa, cứ thế thẳng lên phía trước. Tôi đắc ý cười thầm.
Bỗng phía sau vang lên tiếng của Khuynh Thành: "Thái tử phi, Cửu hoàng tử."
Tôi và Cửu Nhật cùng quay lại.
"Khuynh Thành công chúa đã khỏe lại rồi, ban nãy công chúa đi đâu, ta định hỏi thăm nhưng không thấy."
Nàng ấy dịu dàng, đáp: "Muội nhờ Trương thiếu phó sửa đàn giúp, cây cổ cầm đó bị chùng dây rồi."
"Ra là vậy, công chúa mới tới học sao?"
"Không, muội đã từng đến đây học rồi, cùng với Thiên Tằm quận chúa, chỉ tại vì sức khỏe không được tốt nên cứ phải nghỉ liên tục."
Tiếp đó, nàng ấy nhìn Cửu Nhật: "Cửu hoàng tử tinh thông âm luật mà còn phải đến học sao?"
Tôi cũng đồng tình với câu hỏi này, quay sang huynh ấy, Cửu Nhật thế mà đáp gọn một câu: "Ta đi theo muội ấy, cũng là theo chỉ dụ của hoàng thượng."