Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 68: Mưa Chiều Vương Vấn - 2
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:30
Sách của chàng ta toàn ghi những gì khó hiểu, tôi đọc được vài dòng thì đ.â.m chán, quay lại bàn, lấy mấy mảnh giấy trắng và bút rồi bắt đầu vẽ linh tinh chơi. Đang tập trung hí hoáy nào là cua, cá, ốc, tôm thì bỗng Lương Hữu Thuần đưa tay đoạt lấy bức tranh, đưa lên xem, gật gù: "Thái tử phi của chúng ta, lúc trước nàng làm nghề mò cua, bắt ốc hay sao?"
Tôi ngẩng đầu lên: "Sao thái tử lại hỏi vậy?"
Chàng ta đặt bức tranh xuống, đáp: "Nàng xem, những sinh vật này nhìn rất thật, rất sống động, chắc nàng phải quan sát chúng kỹ lắm mới có thể họa lên từng chi tiết nhỏ sắc sảo thế này."
A ha, tôi cần gì quan sát chứ, bọn chúng suốt ngày bơi qua bơi lại trước mặt, không muốn nhìn cũng phải nhìn, cả trăm năm nay nên đương nhiên là chân tơ kẽ tóc của chúng tôi đều nhớ cả.
"Ra là chàng đang khen thiếp sao?"
Lương Hữu Thuần bỗng nhiên ghé sát vai tôi, nhẹ nhàng lên tiếng: "Thái tử phi, hay là nàng họa cho ta một bức đi, ta muốn xem rốt cuộc nàng có thể họa ta giống được bao nhiêu phần."
Tôi vội né ra, đáp: "Thiếp không họa người được đâu, khó lắm."
"Có gì khó đâu, nàng xem, nàng hồi tưởng ra chúng còn được, ta ngồi đây làm mẫu cho nàng."
Lương Hữu Thuần xoay người tôi đối diện với chàng ta, tôi nhìn thấy ánh mắt tinh anh, sâu thăm thẳm ấy thì lại càng thêm bối rối.
"Không được, thiếp ngại lắm, nhìn chàng, thiếp không tập trung được."
"Chúng ta là phu thê, có gì mà ngại? Tại sao lại không tập trung được?"
Chàng ta vừa dứt lời, bỗng nghe có tiếng mưa đổ ào xuống, trời đất đột nhiên tối sầm, tiếng gió xô vào hàng cây xào xạc. Tôi lo Tiểu Hắc bị mắc mưa nên vội buông bút đứng dậy, định bụng đi tìm nó, mới nhấc chân thì bỗng đâu tiếng sét đinh tai đánh sầm xuống.
Lương Hữu Thuần từ phía sau đưa hai tay ôm chặt lấy tôi, rít lên: "Đừng đi."
Bên ngoài, sấm sét càng lúc càng nhiều, chớp rạch loi lói, mưa như trút nước, tôi đứng như bị chôn chân, nhận thấy đôi bàn tay chàng ta như đang run rẩy. Chẳng biết làm thế nào nên tôi đưa tay lên nắm chặt lấy: "Thiếp không có đi, thiếp ở đây."
Qua một hồi lâu, Lương Hữu Thuần mới từ từ buông ra, tôi có cảm giác eo mình lại nhỏ hơn chút nữa, chàng ta lảo đảo quay trở lại bàn rồi khuỵu xuống, có chút gì đó như sợ hãi, như thống khổ trên gương mặt ấy. Nhất thời chẳng biết làm sao, tôi đến quỳ ngay bên cạnh, ôm lấy đầu chàng, vỗ về. Bản thân chưa từng nghĩ sẽ thấy chàng trong bộ dạng thế này.
Thế là tôi phải ở lại điện thái tử, chàng ta ăn tôi cũng phải ngồi ăn cùng, chàng ta ngủ tôi cũng phải nằm kế bên.
Sáng sớm hôm sau, tôi lồm cồm bò dậy, mắt vẫn nhắm tịt, ngáp lui ngáp tới, cất tiếng gọi Tiểu Bạch Nhi vào giúp mình rửa mặt.
Cảm giác nước ấm thấm vào khăn lau lên mặt buổi sáng thật dễ chịu, nó khiến người ta tỉnh táo hơn, cơ mà mắt tôi bị làm sao thế này, gương mặt tôi nhìn thấy không phải là Tiểu Bạch Nhi mà là Lương Hữu Thuần.
Cứ tưởng mình bị hoa mắt, vội lắc đầu cho tỉnh nhưng nhìn lại thì vẫn là Lương Hữu Thuần, đột nhiên nhớ hôm qua mình ngủ lại điện thái tử, thế là tôi nhảy phắt xuống giường, lắp bắp: "Thái… thái tử."
"Có cần ta giúp nàng súc miệng luôn không?"
Tôi vội lắc đầu, xua tay: "Không cần, không cần, thiếp tự làm được rồi."
Chết thật, lại quên mất mình ngủ ở đây, mất mặt quá rồi.
Lúc này, các cung nữ cũng ùa vào, kẻ hầu tôi súc miệng, chải tóc, kẻ thì giúp Lương Hữu Thuần thay y phục, tôi đoán là chàng ta đang chuẩn bị lên buổi triều sớm.