Kim Ngư Kỳ Truyện - Chương 71: Liều Mình Cứu Nguy - 1
Cập nhật lúc: 14/09/2025 16:30
Tiếng bước chân binh lính đã cận kề, vũng m.á.u ngay chính diện vẫn còn dang dở, mặt mũi chúng tôi ai cũng tái mét.
Chợt nhớ tới chiếc chăn đang thêu, vội vàng chạy đi lấy rồi phủ lên, chỉ đỏ dùng để thêu hoa trông không khác màu m.á.u là mấy, cũng may lúc trước tôi vẽ cái hoa to tướng nên vừa hay đủ để che trên vũng m.á.u này. Xô, chậu, khăn lau đều quăng tọt xuống gầm giường.
Xong đâu đấy, chúng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa ngồi xuống thì binh lính cũng vừa ập đến, tôi ngước mắt trông lên, thấy người dẫn đầu là Lương Minh cùng Lưu thiếu úy, Lưu Hằng.
Lương Minh nhìn thấy tôi và Thủy Vân đang khom người trên tấm chăn thêu thùa thì nói: "Thái tử phi, tẩm cung hoàng hậu có thích khách, mong thái tử phi cho phép đệ lục soát nơi này."
Tôi đứng lên, nhìn hắn, hỏi: "Tam hoàng tử đang cho rằng ta giấu thích khách sao?"
"Không dám, nhưng chúng ta lần theo vết m.á.u đến đây thì mất dấu, đệ nghi ngờ thích khách đã lén trốn vào tẩm cung của người."
Dứt lời, hắn đưa tay ra hiệu cho đám cấm vệ quân tiến vào lục soát, tôi chộp lấy cây kéo trên bàn chạy đến quát: "Kẻ nào dám làm bẩn chăn của ta, ta lập tức cắt chân kẻ ấy."
Đám cấm vệ quân nghe thế liền khựng lại, Lương Minh thì tròn mắt nhìn tôi. Lưu thiếu úy vội xuống nước: "Bẩm thái tử phi, chúng thần chỉ muốn bắt thích khách thôi, không có ý mạo phạm người đâu, người hãy cho cung nữ cuốn chăn lên đi."
Tôi quay sang Tiểu Đào và Tiểu Bạch Nhi lúc này đang run lên vì sợ, bảo: "Cuốn chăn lên."
Vừa dứt lời thì cả Tiểu Đào, Tiểu Bạch Nhi cùng Thủy Vân ngạc nhiên nhìn tôi, tôi lại tiếp: "Mau cuốn chăn lên."
Hai đứa nó vội cúi xuống kéo chiếc chăn, chỉ chờ có thế, tôi vờ như không thấy, đưa chân giẫm vào, thế là tôi trượt ngã xuống ngay vũng m.á.u ban nãy, cây kéo trên tay cũng đ.â.m luôn vào bụng.
Vốn dĩ chỉ định đ.â.m thủng cái túi da dê thôi nhưng vì lo nó dày quá, khó mà thủng được nên tôi đã dùng lực khá mạnh, thành thử cây kéo xuyên qua hai lớp da dê rồi đ.â.m vào bụng tôi khá sâu.
Tiểu Bạch Nhi, Tiểu Đào và Thủy Vân cuống quýt chạy đến bên cạnh, tiếng bọn họ la hét thất thanh, khóc lóc, cầu cứu loạn cả lên, tôi làm bộ đau như sắp chết, nấc tới nấc lui.
Lưu thiếu úy thấy m.á.u từ bụng tôi cứ tuôn ra liên tục, thấm ướt cả một vùng thì sợ đến tái mặt, còn Lương Minh cứ trân trân ra nhìn, cùng lúc ấy thì Ngụy Vĩnh Lạc và một toán lính cũng vừa đến.
Tiểu Đào khóc lóc: "Ngụy tướng quân, mau gọi thái y đi, thái tử phi chảy m.á.u nhiều quá."
Ngụy Vĩnh Lạc quay sang bảo tên lính: "Mau đi mời Cao tiên sinh đến đây, thái tử phi thân thể châu ngọc, không tiện để thái y chữa trị."
Đoạn, hắn quay sang nhìn Lưu thiếu úy và Lương Minh lúc này đang đứng trơ như gỗ đá, hỏi: "Tam hoàng tử, Lưu thiếu úy, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Minh đáp: "Chúng ta đuổi theo thích khách đến đây, thái tử phi không đồng ý để binh lính lục soát, sau đó... thái tử phi tự ngã."
Ngụy Vĩnh Lạc nghiêm giọng: "Thái tử phi là tín nhân hòa hảo giữa Hạ quốc và Lương quốc, nếu người xảy ra chuyện gì thì hậu họa khó lường, huống hồ hiện nay các nước ngoại bang đang âm mưu xâm lấn, mong hai vị nghĩ cho đại cuộc."
Lưu thiếu úy mặt mày nhăn nhó đến là khổ, Lương Minh thì trầm ngâm không đáp.
Khi Cao Đào tới thì bọn họ cũng lục đục rời đi. Đợi cánh cửa vừa khép lại, tôi bật đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Tôi bảo: "Thái tử ở bên trong, Cao quốc sư mau vào đi."
Tiểu Bạch Nhi nhìn tôi nghi ngại: "Tỷ tỷ, tỷ không bị thương sao?"
"Ta diễn một màn kịch cho tam hoàng tử và Lưu thiếu úy xem thôi."
Cao Đào vội vã đi vào, Lương Hữu Thuần đã ngất tự bao giờ, da chàng ta tái xanh, m.á.u me bê bết, Thủy Vân thấy thế thì khóc thút thít làm tôi cũng chạnh lòng, hẳn là nàng ấy đau lòng lắm.
Chúng tôi phụ Cao Đào đưa chàng ta lên giường, hắn kêu cung nữ chuẩn bị nước nóng, khăn, vải các thứ rồi bảo mọi người lui ra, tôi cố nán lại xem thì bị Thủy Vân kéo đi.
Lúc này, cảm giác bụng bị đau mới nhớ lại mình bị kéo đâm, tôi bảo Thủy Vân: "Bụng ta ban nãy hình như cũng bị kéo đ.â.m thủng rồi."
Tiểu Bạch Nhi nghe thế thì hốt hoảng cùng Tiểu Đào dìu tôi ngồi xuống cạnh bàn trang điểm, cũng may vết thương không sâu mấy. Thủy Vân băng bó cho tôi xong thì Cao Đào cũng vừa từ trong bước ra.