Kinh Doanh Siêu Thị, Nhưng Lại Là Nhà Cung Cấp Vạn Giới - Chương 48: Vị Diện Cổ Đại - Đào Nguyên 28
Cập nhật lúc: 27/12/2025 17:02
Siêu thị vừa hiện thế chưa bao lâu, đám thủ vệ do Cung Quỳnh Tiên để lại canh giữ nơi này đã lập tức phát giác.
Bọn họ đang định chạy đi bẩm báo, lại thấy Chiêu Trường Nhạn đã bước tới.
“Thường phó sứ, động phủ của thần nữ đã xuất hiện.”
Chiêu Trường Nhạn gật đầu: “Các ngươi mau đi bẩm báo cho Vệ Vương điện hạ, chớ làm kinh động đến dân làng.”
Nàng liếc qua mặt tiền siêu thị, chợt nhận ra dường như có chỗ khác lạ. Tiến thêm vài bước, nàng mới thấy sát cạnh tường xuất hiện thêm hai khối sắt lớn, hình dáng na ná máy thanh toán tự động, nhưng cao lớn hơn hẳn.
Đúng lúc mọi người còn đang ngơ ngác, khối sắt bỗng phát ra tiếng: “Tôi là trợ lý thông minh Tiểu Vạn, xin hỏi bạn cần chọn mua món hàng nào?”
Đám thủ vệ không kịp chuẩn bị, sợ đến mức suýt rút đao: “Chẳng lẽ trong đó có kẻ ẩn nấp?”
Chiêu Trường Nhạn cũng giật mình, song vẫn gắng giữ vững thần sắc trước mặt thuộc hạ. Nàng liếc bọn họ một cái: “Đại kinh tiểu quái làm gì? Đây ắt là tiên đồng xử lý tạp vụ thần nữ mang từ Thiên giới xuống lần này.”
Đám thủ vệ lập tức tỉnh ngộ, càng thêm bội phục nàng.
“Phó sứ quả là tiên sứ của thần nữ, chuyện gì cũng am tường.”
Chiêu Trường Nhạn không đáp. Thực ra đó chỉ là suy đoán. Chữ “trợ” nghĩa là tương trợ, phụ tá; “tiểu” lại mang ý kẻ hầu cận. Huống chi “Tiểu Vạn” còn hỏi muốn mua gì, hiển nhiên là công cụ thần nữ mang đến để san sẻ việc vặt. Xem chừng sau này muốn mua hàng, cứ tìm “Tiểu Vạn” là được, khỏi phải quấy rầy đến thần nữ.
Để kiểm chứng, Chiêu Trường Nhạn cất giọng với máy: “Ta muốn mua một chai nước.”
“Dưới đây là tất cả nhãn hiệu của mặt hàng ‘nước’, mời bạn lựa chọn sản phẩm cần mua.”
Chiêu Trường Nhạn chọn một chai nước khoáng bao bì đỏ, rồi làm theo chỉ dẫn của “Tiểu Vạn” để quẹt thẻ hội viên. Chẳng bao lâu, chai nước nàng chọn đã được đẩy ra từ khe phía dưới.
Tiểu Vạn nhắc: “Số lượng vật phẩm bạn có thể mua thêm trong hôm nay là: 2.”
“Đa tạ.” Chiêu Trường Nhạn đáp bình tĩnh, lại rất lễ phép.
Thế nhưng bàn tay đang siết c.h.ặ.t chai nước đã bán đứng tâm trạng thật của nàng. Siêu thị còn chưa chính thức mở cửa, thần nữ cũng chưa lộ diện, vậy mà nàng đã mua được hàng thật, giá thật!
Chẳng lẽ “Tiểu Vạn” quả là tiên đồng?
“Cách không lấy vật… đây là tiên thuật sao?” Có thủ vệ rít khẽ, mắt sáng rực.
“Có khi tiên đồng đang ở trong đó.”
Nói rồi, bọn họ nhìn Chiêu Trường Nhạn bằng ánh mắt tha thiết.
Chiêu Trường Nhạn hỏi ngược: “Các ngươi muốn ta mời tiên đồng ra ngoài ư?”
Đám thủ vệ cười gượng. Trong lòng đúng là nghĩ vậy, nhưng nàng không thuận theo. Nàng nhấp một ngụm nước, lặng lẽ đứng chờ Phùng Chướng và Phàn Ngọc Tiên tới.
Phùng Chướng đang bực vì bị đ.á.n.h thức khi chưa ngủ đủ, nghe tin động phủ thần tiên hiện thân thì lập tức muốn lên núi ngay.
Tên thái giám tìm bốn dân phu Đại Việt đến khiêng kiệu, nhưng Cung Quỳnh Tiên vội ngăn: “Điện hạ, thần nữ giáng lâm nơi đỉnh núi, hẳn muốn chúng sinh đi bộ lên thang trời để tỏ lòng thành.”
Phùng Chướng vẫy tay cho lui kiệu, tự đi bộ lên núi cùng Cung Quỳnh Tiên. Leo được một đoạn, hắn đã thở hổn hển, bèn nghiến răng nói: “Lập tức sắp xếp người tu đường cho ta!”
Cung Quỳnh Tiên đáp: “Vùng này đang bị sốt rét hoành hành, e khó điều động nhiều nhân thủ.”
Phàn Ngọc Tiên chen vào: “Lúc đến đây chúng ta thấy không ít lưu dân đang đổ về phía này, hẳn cũng vì động phủ thần tiên. Đã vậy cứ bắt bọn họ tu đường để tỏ lòng thành.”
Nếu là trước kia, Cung Quỳnh Tiên hẳn sẽ không phản đối. Nhưng mấy ngày nay, suy nghĩ của nàng đã dần đổi khác. Khom lưng uốn gối có thể giúp nàng nhanh ch.óng đoạt quyền thế, song nếu cứ một mực nịnh hót, chỉ biết nghe lệnh mà không có chủ kiến, thì dù có leo lên cao, nàng cũng chỉ là con ch.ó bị kẻ bề trên nắm dây. Một ngày kẻ đó ngã xuống, nàng cũng sẽ thành ch.ó nhà có tang.
Chi bằng tự khiến mình trở thành kẻ bề trên. Nàng không cầu hoàng quyền, nhưng nếu có thể trở thành quyền thần chi phối hoàng quyền, lại càng tốt. Trước đây không có cơ hội, hiện tại nàng có thể mượn thế của thần nữ.
Cung Quỳnh Tiên nói: “Điện hạ, lời ấy rất hay. Lấy việc làm thay cho cứu tế, vừa trấn an lưu dân, vừa giải quyết hỗn loạn khi bọn họ tràn tới.”
Phàn Ngọc Tiên suýt bật lời: nàng ta đâu có nói “việc làm thay cứu tế”, nàng muốn bắt tu đường không công. Nhưng Phùng Chướng đã bị Cung Quỳnh Tiên dẫn dắt, liền gật đầu: “Ừm, không tồi. Việc này giao ngươi toàn quyền.”
Cung Quỳnh Tiên đáp: “Rõ.”
Phàn Ngọc Tiên nhìn Cung Quỳnh Tiên, trong lòng bỗng dậy cảm giác nguy hiểm. Nàng ta thấy rõ Cung Quỳnh Tiên đang cố ý vượt mặt mình để giành sủng tín của Phùng Chướng. Trước kia Cung Quỳnh Tiên từ một cung nữ leo lên Thị trung là nhờ nàng ta và Thiệu Thần Xu nâng đỡ. Nay Cung Quỳnh Tiên có chỗ dựa lớn hơn là “thần nữ thật”, nên muốn vứt bỏ “tiên sứ giả” là nàng ta sao?
Phùng Chướng đi được một đoạn dài mới phát giác Phàn Ngọc Tiên rơi lại phía sau.
“Tiên sứ?”
Phàn Ngọc Tiên chần chừ. Nàng ta sợ lên núi sẽ lộ tẩy thân phận. Một lúc sau mới nói: “Điện hạ cứ đi trước. Ta và thần nữ… có thể gặp nhau ở Thiên giới sau.”
Phùng Chướng chẳng nghi ngờ.
Lên đến đỉnh núi, trời đã sáng rõ. Phùng Chướng mệt đến thở dốc, song vừa thấy kiến trúc kỳ lạ kia thì hưng phấn hẳn.
“Đó chính là động phủ thần tiên?”
Cung Quỳnh Tiên đáp: “Đúng vậy. Động phủ mang danh ‘Siêu thị Hảo Sinh Hoạt’. Giờ mở cửa là giờ Thìn, đóng cửa đúng giờ Hợi.”
Phùng Chướng nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tay, còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến giờ Thìn. Hắn bỗng chỉ về phía trước cửa siêu thị: “Bọn kia vây quanh làm gì?”
Thủ vệ chạy tới bẩm: “Điện hạ, Cung Trung hầu, có tiên đồng xuất hiện!”
“Tiên đồng ở đâu?” Phùng Chướng gấp giọng.
Thủ vệ dẫn bọn họ đến trước máy bán hàng tự động, kể lại chuyện vừa xảy ra. Phùng Chướng háo hức muốn thử, nhưng giây sau đã bị “Tiểu Vạn” lạnh lùng từ chối: “Không phải hội viên siêu thị, không có tư cách mua hàng.”
“Sao lại thế?” Phùng Chướng cau mày.
Chiêu Trường Nhạn lấy thẻ hội viên ra: “Điện hạ, phàm muốn mua đồ trong siêu thị, trước tiên phải trở thành tín đồ của thần nữ.”
Phùng Chướng quay sang nói với Cung Quỳnh Tiên: “Phụ hoàng phong ngươi làm thiên t.ử sứ giả, cho ngươi đại diện thiên t.ử và Đại Việt phụng dưỡng thần nữ.”
Trong lòng Cung Quỳnh Tiên vui như lửa cháy, ngoài mặt vẫn không đổi sắc: “Tạ bệ hạ long ân. Thần nhất định tận tâm phụng dưỡng thần nữ. Chỉ là điện hạ, chuyện thẻ hội viên còn phải chờ yết kiến thần nữ, dâng cống phẩm, rồi mới có thể nhận từ tay người.”
“Cống phẩm khiêng lên hết chưa?” Phùng Chướng hỏi cận vệ.
“Đã khiêng lên hết.”
Phùng Chướng nhìn mười xe vàng bạc châu báu chất trước cửa siêu thị, lại hỏi: “Ngươi xem chừng này đủ chưa?”
Đám lưu dân quanh đó vừa ngưỡng mộ vừa thầm hận. Đám quyền quý vơ vét của thiên hạ để làm giàu cho mình, nhìn dân đen chịu khổ mà chẳng thương xót, lại còn áp bức thêm.
Ông trời bất công ư? Không, ông trời hẳn đã thấy nỗi khổ của bọn họ, bằng không sao phái thần nữ giáng thế? Chỉ là… thần nữ sẽ đối xử với đám quyền quý này thế nào?
Cung Quỳnh Tiên và Chiêu Trường Nhạn đều nhìn ra ánh mắt ghen giận của lưu dân. Hai nàng liếc nhau. Cung Quỳnh Tiên lập tức bắt đầu “quy trình”:
Trước hết nàng tâng bốc hoàng đế và Phùng Chướng một hồi, rồi mới xoáy vào lợi ích của bách tính để xoa dịu lòng người.
“… Cho nên bệ hạ nhân ái, đặc biệt phái ta đại diện thiên t.ử phụng dưỡng thần nữ, nhằm lấy được tư cách đại lý cung ứng, đưa vật phẩm của siêu thị đến khắp Đại Việt, cứu tế vạn dân.”
Lưu dân xì xào:
“Nàng ta nói hươu nói vượn gì vậy?”
“Chỉ nghe hiểu mấy chữ đại lý cung ứng.”
“Hình như muốn làm đại lý như tộc trưởng nhà ta?”
Cung Quỳnh Tiên nghẹn một hơi.
Chiêu Trường Nhạn cố nén cười, giải thích: “Ý của Cung Trung hầu là triều đình sẽ đứng ra mua lương thực, rồi bình ổn giá, để người nghèo cũng có gạo ăn.”
Lưu dân Đại Việt lầm bầm: “Lương thực ấy không chui vào túi tham quan mới lạ.”
Phùng Chướng giật mình: “Tham quan ở đâu ra?”
Cung Quỳnh Tiên sợ hắn kích động dân chúng, vội khuyên hắn vào lều nghỉ. Nàng lại nói với lưu dân rằng mình nhất định sẽ bẩm báo nguyện vọng lên hoàng đế. Dù làm được hay không, dân chúng cũng chỉ cần thấy thái độ ấy nên tạm không làm khó.
Còn một nguyên do khác khiến họ không bùng nổ: có kẻ đã trông thấy đèn trong siêu thị sáng lên.
Bọn họ còn bận đi gặp thần nữ, đâu rảnh dây dưa với Cung Quỳnh Tiên!
*
Chu Lê sau khi quá độ vị diện lúc hơn năm giờ sáng thì ngủ thêm một giấc. Tỉnh dậy còn chưa đến bảy giờ. Cô nhớ hôm nay phải dạy bên cổ đại cách dùng máy bán hàng tự động, liền quyết định mở cửa sớm.
Xuống lầu, cô lấy một phần xôi gà lá sen ở quầy đồ nóng làm bữa sáng. Giữ ấm hơn một canh giờ, xôi vẫn thơm mềm dẻo. Thịt gà nhiều, lại mềm mượt, đúng cái vị xôi gà lá sen trong ký ức của cô.
Hồi nhỏ cô ăn xôi gà là phải có thịt gà thật, chứ bây giờ nhiều nơi toàn dùng thịt lợn thay. Cô cứ tưởng lão Mục Khôn bán đồ chế biến sẵn sẽ tiếp tục làm ăn chộp giật, ai ngờ phần xôi gà này lại khá có tâm.
Cô vừa ăn vừa mở cửa, rồi lập tức đối diện với mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm.
Chu Lê: “…”
Cũng may cô đã quen, bằng không e đã bị dọa cho nhảy dựng.
“Cung nghênh thần nữ trở về!”
Chu Lê thầm nghĩ: thiếu mỗi câu “kỳ hạn ba năm đã đến” thôi.
Chiêu Trường Nhạn theo thói quen của Chu Lê, chủ động chào: “Tiểu chủ quán buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng.” Chu Lê mỉm cười đáp.
Ánh mắt Chiêu Trường Nhạn rơi vào tay cô. Chu Lê giơ phần xôi lên: “Ăn sáng chưa? Chưa thì chỗ tôi có đồ ăn bán sẵn.”
Chiêu Trường Nhạn nhìn thấy cạnh quầy thu ngân có thêm một kệ kính trong suốt, bên trong xếp đầy bánh bao.
“Đây là món mới của tiểu chủ quán?”
“Đúng vậy. Sau này sẽ có bữa sáng, số lượng có hạn. Đúng rồi, siêu thị vừa nâng cấp thêm hai máy bán hàng tự động. Từ nay dù siêu thị chưa mở cửa, các người cũng có thể mua đồ ở đó.”
“Máy bán hàng tự động… là chỉ tiên đồng Tiểu Vạn?” Chiêu Trường Nhạn hỏi.
Chu Lê: “?”
Hệ thống lên tiếng: “Hình như bọn họ coi tôi là tiểu đồng dưới trướng ký chủ.”
Chu Lê nghe vậy cũng chẳng thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Xem ra các người đã làm quen với nó rồi.”
Chiêu Trường Nhạn hỏi tiếp: “Tiểu Vạn tiên đồng dùng phép gì mà ẩn thân trong khối sắt đó?”
Chu Lê đáp: “Nó không ẩn thân trong đó, nhưng máy bán hàng đúng là do nó điều khiển… Tóm lại sau này muốn mua gì cứ gọi nó là được. Nhưng quy tắc của siêu thị vẫn không đổi.”
Chiêu Trường Nhạn chưa hiểu hết, song nàng cũng chẳng vội. Nàng sẽ tự “bổ não” cho tròn vẹn vậy.
--------------------
