Là Sinh Viên Trường Quân Đội Nhưng Lại Đam Mê Làm Ruộng - Chương 29:9
Cập nhật lúc: 17/11/2025 15:07
Vu Hồng Nguyên tối qua không ăn gì, nôn khan cũng không nôn ra được. Cậu ta run rẩy nép vào, nói: “Cái này đáng sợ hơn kỳ thi thực chiến nhiều!”
Phương Sở Vân liếc cậu ta: “Sợ thì bâyê giờ bỏ học vẫn còn kịp.”
Vu Hồng Nguyên gắt lên: “Tôi sợ cái quái gì! Giờ tôi chưa phải Chấp Tinh Giả thôi, đợi tôi thành Chấp Tinh Giả, có tinh kỹ, tôi... tôi...” Cậu ta nói không nổi nữa. Thật lòng mà nói, ở trong tỉnh vẫn là quá an nhàn, dù cũng có tà giáo ẩn nấp, nhưng dưới sự bảo vệ của quân đội, bọn chúng cũng không dám làm gì.
Ra đến khu hoang dã mới là đối mặt trực tiếp với sự tàn khốc.
Tín đồ tà giáo rất đáng sợ, nhưng đội trưởng Lâm vừa g·iết ba mạng kia còn đáng sợ hơn!
Chiến cục bên ngoài dường như không còn gì hồi hộp.
Đám tà giáo kéo đến rất đông, nhưng một mình Lâm Nguyệt Toa đã cầm chân hơn phân nửa. Số Vệ Binh Thành còn lại cũng chặn được đám kia. Chỉ cần g·iết thêm vài tên nữa, chắc chắn bọn này sẽ biết khó mà lui.
Phương Sở Vân rõ ràng đã thở phào: “Đội trưởng Lâm mạnh thật.”
So với Lê Dạng và Vu Hồng Nguyên, tầm nhìn của Phương Sở Vân cao hơn một chút, đ.á.n.h giá của cô ấy rất có trọng lượng.
Cô không chỉ có ông bố ngũ phẩm, mà còn có bà chị thiên tài tam phẩm.
Vu Hồng Nguyên càng thở phào nhẹ nhõm: “Ổn rồi, ổn rồi, hú vía.”
Nhưng Lê Dạng không hề thả lỏng cảnh giác. Trận chiến chưa kết thúc, mọi thứ đều khó nói. Cô căng thẳng thần kinh, luôn chú ý đến chiến cục bên ngoài.
Đám tà giáo này cũng quá điên rồi.
Biết rõ đ.á.n.h không lại mà vẫn xông lên sao?
Chẳng lẽ bọn họ còn viện binh? Định dùng chiến thuật biển người để áp đảo Lâm Nguyệt Toa à?
Phương Sở Vân cũng hơi thắc mắc: “Lại c·hết thêm hai tên... Bọn chúng vậy mà vẫn chưa lui...”
Tim Lê Dạng bỗng thót lên: “Ai!”
Vu Hồng Nguyên bị cô doạ giật mình: “Ai cái gì, làm gì có ai?! Lê Dạng cậu đừng doạ người!”
Chỉ số tinh thần của Lê Dạng đã lên 200, khả năng cảm ứng "ánh sao" vượt xa người khác. Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn kỹ thì lại chẳng thấy gì.
Vu Hồng Nguyên bị doạ sợ, mà Ảnh Nhân đang dùng “Tàng Ảnh” ẩn nấp lẻn vào cũng bị doạ.
Cũng may, tinh thần của Lê Dạng dù cao đến đâu cũng không thể vượt qua Chấp Tinh Giả tứ phẩm, nên cô không thể nhìn thấy Ảnh Nhân một cách chính xác, chỉ mơ hồ cảm ứng được.
Ảnh Nhân không dám nhúc nhích, nấp sát bên vách lều chờ đợi.
Lê Dạng nhìn quanh, lại tập trung tinh thần quét toàn bộ căn lều một lần nữa.
Phương Sở Vân cũng cảnh giác nhìn theo. Cô biết tinh thần của Lê Dạng cao, khả năng cảm ứng mạnh hơn họ rất nhiều, nên hỏi: “Sao vậy, có gì bất thường à?”
Lê Dạng cũng không chắc: “Không có gì...”
Vu Hồng Nguyên thở phào: “Đừng tự dọa mình! Không thể có ai lẻn vào được đâu, đội trưởng Lâm là Chấp Tinh Giả tam phẩm, tinh thần của cô ấy cao kinh khủng lắm.”
Phương Sở Vân cũng nói: “Chấp Tinh Giả tam phẩm phải tu luyện ý thức. Dù đội trưởng Lâm đang chiến đấu, cô ấy vẫn có thể phân chia ý thức để quét xung quanh, chắc là không có ai thừa cơ lẻn vào đâu.”
Lê Dạng gật đầu: “Chắc là do mình căng thẳng quá.” Miệng nói vậy, nhưng Lê Dạng không hoàn toàn thả lỏng, cô luôn siết chặt nắm đấm, sẵn sàng tung ra tinh kỹ bất cứ lúc nào.
Ảnh Nhân đứng bất động mười giây, sau đó hắn tiếp cận ba người từ hướng ngược lại. Ba người họ đứng quá sát nhau, mà hắn cũng không dám thả bất kỳ loại t.h.u.ố.c mê nào, vì sẽ làm rò rỉ "ánh sao", gián đoạn "Tàng Ảnh". Một khi hắn bại lộ, Chấp Tinh Giả tam phẩm kia sẽ lao tới g·iết hắn ngay lập tức.
Phải khống chế một người trước.
Chỉ cần có con tin, hắn có thể rút lui thuận lợi.
Mục tiêu tốt nhất không nghi ngờ gì là Lê Dạng, nhưng tim Ảnh Nhân đập thình thịch. Hắn luôn cảm thấy cô học sinh này không đơn giản, chẳng lẽ cô ta đã dẫn tinh nhập thể rồi? Hắn lại có chút nhìn không thấu cô.
Khống chế Vu Hồng Nguyên trước vậy.
Nếu bắt sống được tên này, cũng có 500 điểm cống hiến, đến lúc đó lại dùng hắn để uy h·iếp Lê Dạng...
Không! Ảnh Nhân thấy nắm đ.ấ.m đang siết chặt của Lê Dạng, ở đó mơ hồ có "ánh sao" tụ lại...
Cô ta có tinh kỹ! Cô ta đã là Chấp Tinh Giả!
Ảnh Nhân kinh hãi, phải biết hắn cướp được tinh kỹ lợi hại “Tàng Ảnh” này là nhờ vào sự nhạy bén và cẩn thận của mình.
Rút lui?
Ảnh Nhân nảy sinh ý định rút lui.
Nhưng rất nhanh hắn lại nghe thấy tiếng hét t.h.ả.m thiết bên ngoài.
Không được, không thể lui.
Hành động lần này đã c·hết mấy người, nếu hắn không kiếm được điểm cống hiến, Đường chủ sẽ không tha cho hắn.
Nếu bắt sống có nguy hiểm, vậy thì g·iết!
Ảnh Nhân siết chặt con d.a.o găm trong tay. Hắn không thể sử dụng sức mạnh Tinh khiếu, nhưng hắn có thể dựa vào “Tàng Ảnh” để tiếp cận đối phương, đến lúc đó chỉ cần ra tay, cả ba đứa đều phải c·hết.
Đối phó Chấp Tinh Giả, đòn tấn công vật lý thông thường là vô dụng. Dù có áp sát, lỡ đối phương có tinh kỹ phòng ngự thì cũng dễ dàng đỡ được.
Nhưng đối phó với học sinh thì quá đơn giản.
Con nhỏ Lê Dạng kia nhiều nhất cũng chỉ vừa mới dẫn tinh nhập thể, nắm giữ được một tinh kỹ là giỏi lắm rồi, không thể nào có tinh kỹ phòng ngự.
Ảnh Nhân đã quyết. Hắn cũng không dám lãng phí thời gian, lỡ bên ngoài không cầm cự được nữa, hắn sẽ không thể rút lui an toàn.
G.i.ế.c Lê Dạng trước!
Ảnh Nhân âm thầm lướt tới. Lần này hắn tập trung tinh thần cao độ, đẩy “Tàng Ảnh” đến cực hạn. Đừng nói Lê Dạng chỉ là Chấp Tinh Giả nhất phẩm, cho dù Lâm Nguyệt Toa quay lại cũng tuyệt đối không thể thấy hắn.
Lê Dạng vẫn luôn cảm thấy bất an, nhưng cô đúng là không nhìn thấy gì cả.
Cuộc chiến bên ngoài dần đến hồi kết, Lâm Nguyệt Toa đã g·iết năm tên tà giáo, đám kẻ điên kia dường như cũng bắt đầu muốn rút lui...
Sắp kết thúc rồi sao?
Thần kinh Lê Dạng bỗng nhiên căng như dây đàn, cô thấy một lưỡi d.a.o găm đột ngột xuất hiện.
Tốc độ quá chậm!
200 điểm tinh thần đã cường hóa ngũ quan, cho cô thị lực động và tốc độ phản ứng vượt xa Chấp Tinh Giả nhất phẩm.
Khi lưỡi d.a.o găm không mang theo chút sức mạnh "ánh sao" nào xuất hiện, cô lập tức nắm bắt được quỹ đạo của nó, nhẹ nhàng né tránh.
Bụp!
Lê Dạng tung chiêu “Quyền Bạo” vào đúng vị trí lưỡi d.a.o găm vừa xuất hiện!
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng tinh kỹ, nhưng vì độ thuần thục đã kéo lên tối đa, cô ra đòn vô cùng chuẩn xác, và phát huy mười thành công lực.
Ảnh Nhân căn bản không ngờ Lê Dạng có thể né được đòn đột kích của mình, càng không ngờ cô có thể ra chiêu nhanh đến vậy.
Không trốn thoát được!
Cú đ.ấ.m này của cô ta có ít nhất 200 điểm sát thương, hắn sẽ bị đ.á.n.h nổ tung!
Ảnh Nhân buộc phải hủy bỏ “Tàng Ảnh”, dùng ra tinh kỹ phòng ngự duy nhất của mình.
Không còn “Tàng Ảnh” che giấu, Lê Dạng lập tức thấy rõ Ảnh Nhân. Phương Sở Vân và Vu Hồng Nguyên cũng đều thấy.
Không chỉ vậy, Lâm Nguyệt Toa bên ngoài cũng lập tức nhận ra, lông mày cô giật nảy, quát lên: “Bảo vệ Lê Dạng!”
Thảo nào bọn chúng cứ quấn lấy không tha, thì ra là có kẻ lẻn vào trong.
Đây là tinh kỹ quái gì, lại có thể tránh được sự dò xét ý thức của cô!
Vệ Binh Thành không cảm ứng được Ảnh Nhân, nhưng họ nghe lệnh Lâm Nguyệt Toa, vội vàng chạy về phía lều của Lê Dạng.
Đám tín đồ Hàng Tinh Giáo nhận ra Ảnh Nhân đã bại lộ, gã đàn ông trung niên c.ắ.n răng: “Rút lui!”
Ảnh Nhân hoặc là đã g·iết được người, hoặc là nhiệm vụ đã thất bại.
Tiếp tục đánh, bọn họ chỉ tổ t·ử v·ong nhiều hơn!
Còn Ảnh Nhân...
Nếu đã bại lộ, vậy hắn đáng c·hết. Gã đàn ông trung niên căn bản không có ý định cứu hắn.
Trong lều, Lê Dạng đã nhanh chóng áp sát kẻ đột kích. Cô liên tục tung ra “Quyền Bạo”, dồn hết toàn bộ sức mạnh Tinh khiếu. Những cú đ.ấ.m như pháo kích, dùng sức nổ nát tinh kỹ phòng ngự của Ảnh Nhân.
Ảnh Nhân kinh hãi hét lên: “Không... Đừng g·iết tôi...”
Bụp!
“Quyền Bạo” nện vào n.g.ự.c hắn, đ.á.n.h hắn văng ngược về phía sau, đập vào cột lều bằng sắt, vỡ đầu chảy m·áu.
Vu Hồng Nguyên và Phương Sở Vân đều bị chấn động.
Mùi m·áu tanh nồng nặc, kẻ đột kích đã c·hết không thể c·hết hơn.
Lê Dạng thu lại tinh kỹ, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm: “Quá, quá đáng sợ.”
Vu Hồng Nguyên: “...”
Phương Sở Vân: “...”
Lâm Nguyệt Toa là người đầu tiên xông vào, thấy cảnh này cũng sững sờ.
Lúc này, bên tai Lê Dạng vang lên tiếng "Tít", hệ thống hiện ra một dòng chữ: 【 Phát hiện tinh kỹ có thể học - Tàng Ảnh. Có muốn tiêu hao tuổi thọ để học không? 】
Lê Dạng sững sờ, may mà trong tình huống này, cô có ngây người ra cũng là điều hợp lý.
"Cần tiêu hao bao nhiêu tuổi thọ?"
Hệ thống im re.
Lê Dạng c.ắ.n răng, thầm nhủ: "Tiêu hao một năm tuổi thọ, học tập tinh kỹ - Tàng Ảnh."
Đúng là “mạng” đến lúc cần dùng mới thấy thiếu.
Cô chỉ còn 6 năm mạng, nếu “học” không thành thì cũng đành chịu.
Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Hệ thống: A, tinh kỹ này cũng tạm xem được.
