
Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60
Đỗ Tư Khổ vừa mở mắt đã phát hiện mình xuyên vào một quyển niên đại văn.
Cốt truyện vừa vặn tiến đến đoạn cha mẹ khuyên bảo nàng “hy sinh cái tôi, quang vinh gả cho Thẩm Dương” – gã đàn ông vừa bị vợ bỏ chạy, vừa chán chường chưa gượng dậy nổi.
Tuy rằng Thẩm Dương không đưa nàng một đồng tiền lương nào, nhưng nàng vẫn phải giặt quần áo nấu cơm, chăm lo việc nhà. Tuy rằng mẹ Thẩm ghét bỏ nàng đủ điều, nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn cần cù, chịu thương chịu khó hầu hạ. Tuy rằng…
Điên mới làm!
Trong sách, Đỗ Tư Khổ bị bóc lột như trâu ngựa cả đời, đến lúc già, Thẩm Dương không chỉ bỏ nàng chạy theo mối tình đầu, mà ba đứa con cũng bị hắn dạy đến mức coi mối tình đầu là mẹ ruột. Đáng hận nhất là lúc nàng nằm bệnh viện, Thẩm Dương đã sớm chuyển hết tài sản vợ chồng sang tên mối tình đầu, đến tiền chữa bệnh cho nàng cũng không có!
Đỗ Tư Khổ cười lạnh – ta mà chịu kết cục đó à? Không có cửa!
Nàng dứt khoát cuốn gói rời đi, lao vào nhà máy, quang minh chính đại làm công nhân đinh ốc. Từ sửa chữa thiết bị, thiết kế cải tiến, đến học nâng cao, thi lên cấp bậc kỹ thuật, rồi được điều vào đơn vị bảo mật, tham gia dự án hợp tác nghiên cứu quốc gia.
Năm hai mươi tám tuổi, đơn vị còn lo lắng nàng lận đận chuyện hôn nhân, đích thân giới thiệu một đối tượng. Không ngờ – vừa gặp đã hợp, liền thành.
Nhiều năm sau, Đỗ Tư Khổ về nhà dự đám cưới em gái Đỗ Ức Điềm, tình cờ chạm mặt Thẩm Dương – lúc này đã trọng sinh, biết hối hận, còn muốn quay đầu với nàng.
Đỗ Tư Khổ lạnh nhạt phun ra một chữ: “Lăn.”
Truyện không beta nên sẽ lỗi xưng hô nha các tình yêu