Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 101

Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:49

Ở nước K, mười sáu mười bảy tuổi được tính là trưởng thành, tuổi kết hôn của bọn họ cũng sớm hơn nước Z, cho nên rất nhiều thiếu niên đều trưởng thành rất sớm.

“À, em tên…”

Tên còn chưa nói ra, cổ áo của thiếu niên bỗng dưng bị người ta kéo lại, sau đó xách lên.

Tuy rằng đứa trẻ này chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng chiều cao cũng phải hơn một mét bảy, vả lại còn đô con hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Cậu bé cứ thế bị người đàn ông nhẹ nhàng nhấc lên bằng một tay, xoay một vòng.

Thiếu niên ngạc nhiên mở to mắt: “Sếp… Sếp Đoàn.”

Sau đó là một đống ngôn ngữ nước K xì xào xì xầm.

Đoàn Tiêu không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nghiêm khắc lạ thường. Còn chưa đợi thiếu niên nói xong, anh đã lạnh lùng phun ra một câu, rồi ném cậu bé sang một bên.

Thiếu niên gục đầu, ngước mắt nhìn Sở Tiểu Điềm một cái, rồi chớp mắt với cô.

Sở Tiểu Điềm ngơ ngác, hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ nói gì.

Cho đến khi có một cô giáo đi tới bên cạnh cô, cười tủm tỉm nói với cô bằng tiếng Anh.

Câu Đoàn Tiêu nói là…

“Đừng đùa như vậy.”

“Tại sao?”

“Because she is my girl.”

Cô giáo dùng tiếng Anh chậm rãi nói ra câu này, sau đó mỉm cười vỗ vai cô: “Lucky girl.”

Bởi vì cô ấy là cô gái của tôi.

Sở Tiểu Điềm đang ngẩn ngơ thì có người kéo tay cô, là bé gái được Đoàn Tiêu ẵm vừa nãy.

Sở Tiểu Điềm khom người, cười với cô bé: “Chào em.”

Bé gái đưa cô một món đồ, sau đó chỉ vào Đoàn Tiêu.

Là một bông hoa cúc dại.

“Em muốn chị tặng cho anh ấy à?”

Bé gái gật đầu và cười với cô, rồi quay người bỏ chạy.

Gần đây có một rừng hoa cúc dại, tuy rằng không sánh bằng vườn hoa vô tận vừa nãy, nhưng cũng rất đẹp.

Sở Tiểu Điềm lại hái thêm hai bông, để chung với bông hoa kia.

Đoàn Tiêu quay đầu lại, Sở Tiểu Điềm lập tức chột dạ giấu hoa cúc ra sau người.

Bọn họ không thể ở quá lâu, sau khi đã đưa đồ xong thì chào hỏi với giáo viên, rồi đi về.

“Những thứ kia là bố em nhờ anh đưa giúp à?”

“Không phải.” Đoàn Tiêu thản nhiên nói: “Là anh đi mua.”

Sở Tiểu Điềm hiểu ra.

Chẳng trách mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng anh đâu.

“Cầm gì trên tay thế?”

“Có gì đâu.”

Sở Tiểu Điềm vẫn giấu bó hoa cúc dại kia, không cho anh nhìn thấy.

Có tặng không đây?

Đương nhiên là phải tặng, bởi vì là người khác nhờ cô, cho nên nhất định phải tặng.

Khi sắp tới căn cứ.

Sở Tiểu Điềm chợt nói: “Em nhớ Tuyết Cầu và Karl rồi, cũng không biết bọn chúng thế nào rồi.”

“Có người sẽ chăm sóc cho bọn chúng.”

“Ừ, em biết bọn chúng được chăm sóc rất tốt, nhưng vẫn rất nhớ.”

Đoàn Tiêu dừng xe trước cửa, rồi bước xuống mở cửa cho cô.

Sở Tiểu Điềm giấu hoa sau người, vừa định xuống xe thì nhìn thấy anh chắn trước cửa, một chân của cô không duỗi ra được, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

Đoàn Tiêu khom nửa người trên, một tay chống cửa, tay còn lại đặt trên ghế ngồi của cô, anh ghé sát tới trước mặt cô: “Cầm gì sau lưng đó, hả?”

“Không… Không có gì hết…”

Gần quá rồi, khoảng cách này thực sự quá gần.

Tuy rằng vừa rồi bọn họ còn đứng gần hơn thế, nhưng lúc này anh gần như nhốt cô trong khoảng cách giữa anh và chỗ ngồi, cách đó không xa chính là người đứng canh gác tuần tra, cho dù biết có xe che lại, nhưng cô cũng không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.

Đặc biệt là ánh mắt sâu thẳm của anh còn nhìn cô chăm chú như muốn nhìn thấu nội tâm của cô: “Không có thật à?”

Vành tai Sở Tiểu Điềm phiếm hồng, cô lắc đầu.

Đoàn Tiêu gật đầu, tay buông lỏng ra, muốn đứng dậy.

“Đợi chút!”

Đoàn Tiêu khựng lại.

Sở Tiểu Điềm phát hiện mình đang làm gì, mắt chợt mở to.

Không ngờ cô lại túm phần áo trước n.g.ự.c của Đoàn Tiêu, buộc cơ thể đã đứng thẳng của anh phải cong xuống.

Ôi trời ơi… Rốt cuộc cô đang làm gì thế?

Sở Tiểu Điềm vội vàng muốn buông tay ra, nhưng giây tiếp theo tay cô đã bị người đàn ông nắm lấy.

Đoàn Tiêu nắm tay cô, đồng nghĩa với việc giữ c.h.ặ.t t.a.y cô trong lồng n.g.ự.c anh.

Cô gần như có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Đó là tiếng đập mạnh mẽ có lực, mỗi một tiếng đều là sức mạnh khó nói nên lời.

Đó là trái tim cứng rắn của người đàn ông.

Thân hình cao to của anh gói ghém trong bộ đồng phục chiến đấu, kính râm màu đen treo trước ngực, bốt quân đội toàn là bùn đất. Có lẽ ở nơi nào đó trên người anh còn giấu một món vũ khí.

Nhưng người đàn ông toát ra sự mạnh mẽ và hơi thở nguy hiểm khắp người lúc này lại xuất hiện một hơi thở không thể nào hình dung.

Hơi thở vừa dịu dàng vừa nồng đậm ôm trọn lấy cô.

“Em muốn làm gì?”

Giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn, con ngươi tối sầm lại như bầu trời đêm u ám, nhốt kỹ cô gái trước mặt vào bên trong.

“Em… Em cũng không biết mình muốn làm gì.” Sở Tiểu Điềm nói năng lắp bắp: “À, có người nhờ em chuyển một món đồ cho anh.”

“Đồ gì?”

Đoàn Tiêu không biết Sở Tiểu Điềm giấu gì sau người, nhưng anh có thể nhìn ra được đoạn đường này cô rất hồi hộp căng thẳng, cho nên anh không cố ý kiểm tra.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.