Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 104
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:49
Không biết là ai đi ngang qua nói một câu: “Sếp Đoàn, anh còn bắt nạt cô Sở, chúng tớ sẽ đi mách ông chủ Sở đó.”
Sở Tiểu Điềm: “... Anh ấy không có bắt nạt tôi!”
Đoàn Tiêu liếc mấy người kia một cái, kéo tay Sở Tiểu Điềm, dẫn cô lên lầu.
Anh dẫn cô lên sân thượng trên tầng ba, bên trên có bàn ghế, trên bàn còn cắm một bó hoa.
Là một bó hoa cúc dại và uất kim hương to.
Sở Tiểu Điềm lập tức nhìn thấy bên trong bó hoa cúc dại kia trộn lẫn vài bông hoa cúc dại mà cô và bé gái kia tặng cho anh, nó được bao vây bởi hoa uất kim hương màu đỏ và màu trắng, giống như một kỵ sĩ đang bảo vệ hoa cúc dại yếu đuối trong cơn gió.
Sở Tiểu Điềm đang ngẩn người thì Đoàn Tiêu đưa điện thoại cho cô.
Trong nháy mắt, sự chú ý của cô đã bị Karl và Tuyết Cầu trong điện thoại thu hút.
Bên kia chắc là Trình Nhượng cầm điện thoại, Karl và Tuyết Cầu chen chúc ở trước ống kính. Cuối cùng, chắc đã nhìn thấy được Sở Tiểu Điềm nên Tuyết Cầu kích động sủa ầm ĩ lên trước.
“Gâu gâu gâu gâu!”
Sở Tiểu Điềm che miệng: “Tuyết Cầu!”
Tuyết Cầu vẫy đuôi nhanh hơn: “Gâu gâu gâu gâu!”
Sở Tiểu Điềm: “Tuyết Cầu!”
Tuyết Cầu điên cuồng vẫy đuôi: “Gâu gâu gâu!”
Đã một tuần rồi Tuyết Cầu không nhìn thấy Sở Tiểu Điềm, không nghe thấy giọng cô, lúc này nó đã vô cùng kích động, cái đuôi như gắn động cơ, nếu như vẫy đuôi nhanh hơn nữa, chắc có thể bay lên trời luôn rồi.
Cho đến khi Karl bỗng nhiên nhấc một chân trước lên, đè lên đầu Tuyết Cầu, sủa một tiếng “gâu” trầm thấp với nó.
Lỗ tai đang dựng lên của Tuyết Cầu bỗng cụp xuống, nó nhìn Karl, cổ họng phát ra tiếng kêu âm ức, nức nở: “Gâu.”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Trình Nhượng: “Tên nhóc này không sợ ai hết, chỉ sợ mỗi Karl, có điều cũng là Karl chăm sóc cho nó, giống hệt như anh cả của nó vậy. À không, chị cả, chị cả.”
Sở Tiểu Điềm cũng nhìn ra được là Karl rất chăm sóc cho Tuyết Cầu.
Cô vừa cảm động vừa đau lòng, cô biết công việc của Lạc Bắc Sương, e rằng cũng chỉ có thể dành ra chút thời gian ít ỏi để đến thăm Tuyết Cầu. Cũng may có đám Trình Nhượng và Karl chăm sóc cho Tuyết Cầu, nên mới không khiến nó cảm thấy cô đơn và buồn bã.
“Tuyết Cầu ngoan, em có nghe lời không đó? Còn Karl nữa, em có nhớ chị không?”
Karl nghe thấy cô gọi tên mình, chuyển động lỗ tai, vẫy đuôi và sủa một tiếng với cô: “Gâu.”
Tuyết Cầu: “Gâu gâu gâu!”
“Ngoan lắm.”
Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại nói chuyện với Tuyết Cầu và Karl, không để ý thấy cô bị Đoàn Tiêu nắm tay dẫn đến bên cạnh chiếc bàn. Cho đến khi Đoàn Tiêu giữ vai cô, bảo cô ngồi xuống.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy bó hoa kia.
Hoa cúc dại đã héo úa, nhưng được uất kim hương tôn lên, nên vẫn giữ được chút mềm mại và xanh mướt vốn có.
Cô nhìn sang Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu ngồi xuống chiếc ghế còn lại, dựa người vào lưng ghế, hai tay anh ung dung gác sang hai bên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Hình như anh để ý thấy Sở Tiểu Điềm đang chăm chú nhìn mình, anh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Thật là hiếm có.”
“Cái gì?”
“Có bọn chúng ở đây mà em còn để ý tới anh.”
Sở Tiểu Điềm đỏ mặt, dối lòng nói: “Em… Em có để ý tới anh đâu.”
Cô nói xong thì cầm điện thoại xoay người đi, quay lưng lại với anh, nói chuyện với hai con ch.ó trong điện thoại: “Karl, Tuyết Cầu, tụi em có ăn cơm đàng hoàng không đó?”
Trình Nhượng nói: “Hai ngày em đi, đừng nói đến Tuyết Cầu, mà ngay cả Karl cũng không ăn uống đàng hoàng. Sau này, chắc Karl nhìn thấy Tuyết Cầu mãi không ăn, nên đã chủ động mang thức ăn đến cho nó, lúc này Tuyết Cầu mới bắt đầu ăn. Em yên tâm đi, hiện giờ hai bọn chúng chăm sóc lẫn nhau đó.”
Suy cho cùng tín hiệu vẫn không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ đứng hình một lúc, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy sắp hết pin rồi, nên vội vàng an ủi bọn chúng vài câu, sau đó quay người hỏi Đoàn Tiêu: “Anh có muốn nói chuyện thêm với bọn chúng không?”
Đoàn Tiêu nhìn điện thoại rồi nói: “Nên nói đã nói hết rồi, em nói đi.”
Chút thời gian cuối cùng vẫn là Sở Tiểu Điềm chào tạm biệt bọn chúng.
“Đợi em trở về, việc đầu tiên chính là ôm bọn chúng.”
“Cho dù em không ôm bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ ôm lấy em.”
Sở Tiểu Điềm cười lên: “Anh nói cũng đúng.”
Karl chững chạc, Tuyết Cầu hoạt bát, nhưng tình yêu mà bọn chúng dành cho chủ nhân đều rất nồng nhiệt và chân thành.
Sở Tiểu Điềm chống cằm, v**t v* nhẹ cánh hoa uất kim hương và cúc dại.
“Đây là anh hái à?”
“Uất kim hương là mua đó.”
Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: “Bây giờ chỗ này còn có người bán hoa à?”
Ở nơi khác muốn mua một bó hoa là chuyện rất dễ dàng, nhưng ở thành phố biên giới của nước K thì là chuyện gần như không thể nào xảy ra.
Đoàn Tiêu nói: “Chỉ cần có người cần thì sẽ có người bán.”
Mặc dù Đoàn Tiêu nói như vậy, nhưng Sở Tiểu Điềm cũng biết vào lúc này có thể mua được hoa tươi là một chuyện rất khó khăn, Đoàn Tiêu mất tích cả buổi chiều, chắc là vì bó hoa này.
Uất kim hương được mua, hoa cúc dại được hái.
Nếu hoa cúc dại là lời tỏ tình cô chưa nói ra, vậy thì uất kim hương có phải chính là lời hồi đáp của anh không?
Sở Tiểu Điềm chống cằm nhìn sườn mặt của anh.