Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 51
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:56
Sở Tiểu Điềm: Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, vừa rồi nhà còn mất điện, đúng lúc tớ đang đọc “Hung đồ”, sợ gần chết.
Úy Lam gửi meme đáng thương cho cô: Cô bé đáng thương, có cần đến nhà chị ở mấy ngày không? Dù sao cũng không xa.
Cô và Úy Lam quen biết nhau đã hơn hai năm, từ khi chỉ là bạn bè bình thường, đến bây giờ phát triển thành bạn thân gần như không có chuyện gì không nói, hơn nữa hai người còn ở chung một tỉnh, chỉ là mãi chưa gặp mặt.
Sở Tiểu Điềm biết cô ấy là một người đẹp trắng trẻo giàu có, còn rất tài hoa, đối xử với bạn bè cũng rất nghĩa khí và hào phóng. Lúc trước sinh nhật Sở Tiểu Điềm, cô ấy không nói lời nào đã gửi một chiếc túi Hermes cho cô. Đến sinh nhật của cô ấy, Sở Tiểu Điềm không biết tặng gì, cô ấy sảng khoái nói cậu đừng mua cho tớ gì cả, tớ không thiếu gì hết. Sở Tiểu Điềm nghĩ tới nghĩ lui, đã tới chỗ Lạc Bắc Sương giới thiệu, chính tay vẽ một bức tranh tặng cho cô ấy. Úy Lam rất vui, còn tỏ ý muốn treo trong phòng ngủ.
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Để tớ suy nghĩ xem, nếu đi sẽ nói trước với cậu.
Úy Lam: Được, chào đón cậu mọi lúc. Tối nay cậu phải làm sao, sợ không?
Sở Tiểu Điềm: Lúc trước sợ, nhưng giờ thì hết rồi.
Bởi vì có một thần bảo vệ bên cạnh cô.
Sở Tiểu Điềm nhìn Karl, Karl để ý thấy ánh mắt của cô, nó ngước mắt lên.
“Karl, em thật là ngoan.”
Karl nghe hiểu cô đang khen mình, cử động tai, đi tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, khẽ gác đầu lên chân cô.
Sở Tiểu Điềm sờ đầu nó.
Cô cảm thấy cho dù tối nay không có điện, chắc cô cũng không sợ hãi lắm.
Úy Lam gửi: Ngày mai sẽ có chuyện tốt xảy ra, cậu ngủ đi, ngủ ngon.
Đến tờ mờ sáng cô mới ngủ được, mặc dù trong thời gian đó cô tỉnh lại hai lần, nhưng mỗi lần đều có thể nhìn thấy Karl nằm bên cạnh giường, cô yên tâm hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, Sở Tiểu Điềm nhận được một gói hàng, người gửi là Úy Lam.
Cô mở ra nhìn, không ngờ bên trong là chiếc gối được đóng gói xa xỉ.
Chiếc gối này trước kia cô từng nghe nói, cô lên mạng tìm kiếm thì thấy giá tiền rất đắt đỏ, nhưng nghe những người sử dụng nói ít nhiều có thể cải thiện giấc ngủ.
Cô lập tức hỏi Úy Lam: Sao cậu lại gửi chiếc gối mắc như thế cho tớ?
Úy Lam: Lần trước dọa cậu, tớ chỉ cần nghĩ tới là thấy áy náy, gối này coi như quà xin lỗi cậu, mất công lương tâm của tớ thấy bất an. Buổi tối cậu nằm thử xem có dễ ngủ không, có tác dụng một chút cũng tốt.
Sở Tiểu Điềm: Nhưng mắc quá, hay là tớ chuyển tiền cho cậu nhé?
Thực ra cô biết Úy Lam không cố ý dọa mình, cô ấy chỉ thích chọc cô mà thôi. Có thể khi đó cô ấy cũng không ngờ cô nhấp vào xem thật, kết quả bị dọa sợ.
Nhưng Úy Lam là một người rất chu đáo, ở phương diện nào đó, thậm chí còn chu đáo hơn cả Lạc Bắc Sương.
Úy Lam gửi meme “Lợi hại, dỗ dành”: Bản tiểu thư gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền, cậu cứ lấy mà dùng! Nhắc tiền với tớ là tớ không quan tâm cậu nữa đâu đó!
Sở Tiểu Điềm: Chị Úy Lam tốt nhất!
Cô mang gối ra ban công phơi nắng, nghĩ rằng hôm khác cũng mua quà gửi cho Úy Lam.
Lúc ăn sáng cô lại buồn rầu, cô không biết nên cho Karl ăn gì, muốn cho nó ăn thức ăn của Tuyết Cầu, lại sợ nó không ăn, nên đã thử làm thức ăn cho chó tự chế mà lúc trước cô làm cho Tuyết Cầu, không ngờ Karl vùi đầu ăn rất ngon miệng.
“Karl, em nói xem, hiện giờ chị gọi điện cho anh ấy, có làm phiền anh ấy không?”
Cho dù Karl thông minh thì câu hỏi có mức độ sâu xa này cũng nghe không hiểu, chỉ đành ngồi xuống, ngơ ngác nhìn cô.
Nhưng cô cảm thấy dù Karl không lên tiếng thì cũng đã tiếp thêm dũng cảm cho mình, cô thử mấy lần, cuối cùng đã hạ quyết tâm gọi điện.
Gọi điện cũng nhát gan như thế, chắc chỉ có cô thôi nhỉ?
Mà cô còn chưa gọi, điện thoại bỗng nhiên có tin nhắn gửi tới.
Kể từ sau khi có cách liên lạc như Wechat, đã rất ít người dùng tin nhắn trong điện thoại để liên lạc rồi. Cô vốn tưởng rằng lại là tin nhắn hệ thống hoặc quảng cáo, không ngờ người gửi là Đoàn Tiêu!
“Dậy chưa?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, vội vàng trả lời: Đã dậy rồi.
Đoàn Tiêu: Hôm nay muốn đi thăm Tuyết Cầu không?
Sở Tiểu Điềm vừa định trả lời anh, bỗng nhiên Lạc Bắc Sương gửi tin nhắn Wechat cho cô, nhắc nhở cô là cô ấy đã hẹn lịch với bác sĩ, bảo cô hôm nay đến đó châm cứu.
Cô suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
“Hôm nay cậu xuất viện phải không? Tớ xuống đón cậu nhé?”
Lạc Bắc Sương nói: Hôm qua tớ về nhà rồi, chân vẫn còn chưa đi lại nhanh nhẹn được, nên lười biếng thêm vài ngày.
Sở Tiểu Điềm: ... Được thôi, cậu nghỉ ngơi đi.
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ, rồi trả lời Đoàn Tiêu: Muốn, nhưng lát nữa tôi còn phải đến nơi khác.
Đoàn Tiêu: Nửa tiếng sau tôi đến đón hai người.
Nửa… Nửa tiếng!
Sở Tiểu Điềm vội vàng nhảy xuống giường, phóng nhanh đi sấy tóc.
Mái tóc vừa mới gội vẫn chưa khô, sau khi cô sấy xong thì bắt đầu trang điểm, nhưng mới đánh nền xong thì ngỡ ngàng, hình như cô chỉ biết vẽ lông mày và tô son đơn giản.
Thế là cô vội vàng gửi tin nhắn cho Lạc Bắc Sương: Bắc Sương, cứu mạng. Tớ cần một stylist chuyên nghiệp mang theo cốp trang điểm đến nhà tớ trong vòng năm phút, rồi dùng mười phút để trang điểm xong cho tớ, nhân tiện giúp tớ chọn một bộ đồ.
Lạc Bắc Sương: Mới sáng sớm, cậu nằm mơ gì thế? Làm hết mấy chuyện này thế nào cũng phải mất hai ba tiếng!