Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 58
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:56
Nhưng hiện giờ thì khác, bởi vì có một người dùng cách này để liên lạc với cô.
Hơn nữa người này còn rất quan trọng.
Cô mở tin nhắn, nhưng đây không phải tin nhắn của Đoàn Tiêu, mà là tin nhắn của ngân hàng.
Cô nhìn thời gian, cứ đến cuối tháng là cô nhận được một tin nhắn như vậy.
Sở Tiểu Điềm tùy tiện đọc tin nhắn, rồi tắt đi.
Mà một lúc sau cô cảm thấy không bình thường, vội vàng mở tin nhắn ra, đến khi nhìn rõ dòng chữ bên trên, cô ngẩn người.
Trình Nhượng biết hôm nay Sở Tiểu Điềm đến, cho nên sau khi rời khỏi sân huấn luyện đã đi qua xem cô và Tuyết Cầu. Từ phía xa anh ta đã nhìn thấy Tuyết Cầu đang chạy quanh chân của Sở Tiểu Điềm, hai chân kia bám lấy muốn cô ôm, Karl ngồi bên cạnh nhìn bọn họ.
Nhưng Sở Tiểu Điềm thì nhìn điện thoại ngẩn ngơ, ngay cả Tuyết Cầu cũng không quan tâm.
Trình Nhượng nhìn thấy sắc mặt cô không tốt lắm, anh ta cau mày, bước nhanh tới, gọi cô: “Tiểu Điềm!”
Sở Tiểu Điềm rõ ràng bị giật mình, lúc ngẩng đầu lên trông cô vẫn còn hơi ngơ ngác.
Trình Nhượng thấy cô bị hoảng sợ, vội vàng nhỏ giọng nói: “Em sao thế?”
“Anh Trình.” Sở Tiểu Điềm hơi hoảng hốt: “Có lẽ em có chút chuyện gấp… phải ra ngoài một chuyến.”
“Chuyện gấp? Đi đâu thế, anh đưa em đi, bên này cũng không tiện bắt xe.”
Sở Tiểu Điềm sợ làm phiền anh ta: “Bây giờ anh còn đang trong giờ làm việc à?”
“Không sao, hôm nay anh huấn luyện người ta, giờ huấn luyện xong rồi nên không có việc gì nữa. Đi thôi, anh đưa em đi.”
“Vậy cảm ơn anh nhé.”
Sở Tiểu Điềm ngồi xổm xuống nói với Tuyết Cầu: “Cục cưng à, chị có việc phải đi rồi. Em ngoan ngoãn ở đây, nghe lời chú huấn luyện viên nhé, được không?”
Tuyết Cầu được cô xoa đầu, thoải mái nheo mắt lại, vẫy đuôi.
Sở Tiểu Điềm do dự nói: “Còn Karl…”
Trình Nhượng nói: “Karl ở lại đây làm vệ sĩ của Tuyết Cầu nhà em. Không sao, nó không đi lung tung đâu. Lát nữa anh kêu người nói với Sếp một tiếng là được.”
Sở Tiểu Điềm vốn dĩ nghĩ Đoàn Tiêu đang họp, không tiện làm phiền anh, nghe Trình Nhượng nói như vậy cô mới yên tâm.
Huấn luyện viên đi tới dắt Tuyết Cầu đi, Karl trông như muốn đi theo Sở Tiểu Điềm, Trình Nhượng ra hiệu tay bảo nó ở lại, nó chần chừ một lúc, vẫn đi sát bên cạnh Sở Tiểu Điềm.
Trình Nhượng ngạc nhiên nói: “Là Sếp bảo nó đi theo em phải không, vậy thì phiền phức rồi.”
Người thân thiết với Karl như Trình Nhượng cũng có thể khiến nó nghe theo một số mệnh lệnh đơn giản, nhưng nếu Đoàn Tiêu ra lệnh cho nó đi theo Sở Tiểu Điềm, nó sẽ đi theo cô mãi.
Cuối cùng vẫn là Sở Tiểu Điềm nói với nó một câu: “Karl, em đi tìm chủ nhân của mình đi, chị có việc gấp phải đi rồi.”
Trình Nhượng sờ người mình, hay lắm, anh ta lại không mang chìa khóa xe rồi.
Anh ta cầm lấy cái còi trước n.g.ự.c thổi một tiếng, trên lầu dưới lầu bỗng chốc có rất nhiều người nhìn về chỗ họ, Trình Nhượng lớn tiếng nói: “Ai mang chìa khóa xe thế, cho tôi mượn lái nào!”
“Đợi chút nha, sĩ quan huấn luyện Trình.”
Không ít người bắt đầu tìm chìa khóa xe.
Triệu Huy ló đầu ra: “Cậu muốn đi đâu thế?” Sau đó ném chìa khóa xe từ tầng hai xuống cho anh ta.
Triệu Huy nhìn thấy Sở Tiểu Điềm cũng theo lên xe, bỗng chốc trợn mắt: “Cậu muốn đưa cô Sở đi đâu thế. Sĩ quan huấn luyện Trình, cẩn thận tôi méc Sếp đó!”
Trình Nhượng ra hiệu anh ta mau cút, không quan tâm anh ta nữa mà quay người lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Đoàn Tiêu vừa mới họp xong thì nghe thấy tiếng sủa của Karl ở trước cửa, có người mở cửa, Karl lập tức chạy tới bên cạnh anh: “Gâu!”
Nghiêm Nặc nói: “Sao Karl hấp tấp vậy?”
Đoàn Tiêu ngồi xổm xuống, tay khẽ đặt lên đầu nó, để nó bình tĩnh lại, rồi hỏi nó: “Người đâu?”
Karl sủa một tiếng, quay người chạy đi.
Đoàn Tiêu chau mày.
Triệu Huy đang nói chuyện điện thoại ồn ào với người ta ở hành lang, quay đầu nhìn thấy Đoàn Tiêu từ trên lầu đi xuống.
Đầu óc anh ta cũng không biết bị chập thế nào, nói một câu: “Sếp, tên nhóc Trình Nhượng kia cướp cô gái Tiểu Điềm của anh đi mất rồi!”
Giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy sắc mặt Đoàn Tiêu nghiêm lại, đứng ở trên cầu thang nhìn anh ta.
“Cô ấy là của tôi từ khi nào?”
Giọng điệu của anh rất trầm thấp, bởi vì anh đứng ngược sáng nên cả người cũng trở nên u ám lạ thường.
Thực ra vừa rồi Triệu Huy nói xong câu nói kia cũng ngốc cả rồi, lúc này ngay cả điện thoại cũng không quan tâm nữa, anh ta vội vàng bỏ điện thoại xuống, nặn ra một nụ cười ngượng ngùng: “Sếp, em nói bừa đó, anh đừng coi là thật.”
Đoàn Tiêu nheo mắt, đáy mắt đen thui tỏa ra hàm ý khó nói nên lời.
… Tiêu rồi, tôi xong đời rồi, tôi c.h.ế.t thật rồi, Triệu Huy thầm nghĩ trong tuyệt vọng.
Một lúc sau, cuối cùng Đoàn Tiêu từ từ lên tiếng: “Karl.”
Giây tiếp theo, Karl ló đầu trên cầu thang, nó gần như hiểu được ý nghĩa trong giọng điệu của Đoàn Tiêu ngay lập tức, nó hung dữ sủa một tiếng, rồi lao về phía Triệu Huy.
Triệu Huy vắt chân bỏ chạy: “Sếp, em sai rồi!”