Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 64
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:57
Sợ hãi.
Anh là đang hỏi cô có sợ hay không.
Trên thế giới này, có mấy người biết cô nhát gan, nhưng trong số đó chưa từng có ai sẽ gửi tin nhắn hỏi cô có sợ hay không.
Cô nhớ đến buổi tối hôm cúp điện, anh dẫn theo Karl leo mười một tầng lầu, nhỏ giọng an ủi cô trong điện thoại, còn để Karl canh giữ cô một đêm.
Cô cầm điện thoại, trong lòng có cảm giác khó nói, nhưng cô không biết nên nói gì.
Lúc cô đang ngẩn ngơ, điện thoại lại rung lên.
Lần này là gọi điện.
Sở Tiểu Điềm ngây ra một lúc, rồi nghe máy.
“Đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Cô lên tiếng mới phát hiện cổ họng của mình hơi khàn, nhưng rõ ràng cô không muốn khóc: “Tôi ở nhà mẹ.”
Nhưng cho dù cô có thể kìm nén, Đoàn Tiêu vẫn nghe ra được cảm xúc không bình thường của cô: “Cô sao vậy?”
“Tôi không sao… Chỉ là nhớ Tuyết Cầu, cũng nhớ Karl rồi.”
Đoàn Tiêu im lặng một lát rồi nói: “Bọn chúng cũng nhớ cô.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Sở Tiểu Điềm che miệng, hơi buồn cười, lại hơi muốn khóc.
Tuyết Cầu giống như con của cô, một ngày không gặp thì sẽ nhớ nhung, còn Karl…
Karl là chó bảo vệ của Đoàn Tiêu, trên người nó có rất nhiều đặc trưng thuộc về chủ nhân của mình, phần lớn thời gian nó đều im lặng, mạnh mẽ và bền bỉ, nhưng đôi lúc nào đó, nó sẽ toát ra sự dịu dàng đặc biệt.
Cô không thể nào kháng cự được Karl, cũng giống như cô không cách nào chống đỡ được người đàn ông này.
Anh chỉ cần một câu nói đơn giản đã có thể khiến cảm xúc cô kìm nén rất lâu bỗng chốc sụp đổ một cách dễ dàng.
Thực ra cô rất muốn nói người cô nhớ còn có hai người nữa.
Một là bố, một là anh.
“Khóc rồi à?” Bỗng nhiên Đoàn Tiêu nói.
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Không có, tôi không khóc, tôi chỉ… Hơi sợ hãi.”
Cô nói xong thì có chút rầu rĩ: “Xin lỗi, tôi nhát gan quá rồi.”
“Mỗi người đều có thứ bản thân sợ hãi.”
“Anh thì sao? Anh cũng có à?”
Sở Tiểu Điềm nói xong mới nhận qua câu nói này của mình quá đường đột, vừa định nói xin lỗi thì bỗng nhiên nghe thấy Đoàn Tiêu nói: “Có.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người một lúc.
“Cô quên lấy thuốc rồi.” Đoàn Tiêu khẽ nói.
Nghe anh nói Sở Tiểu Điềm mới nhớ ra thuốc trị mất ngủ mà bác sĩ kê cho cô đã để quên trên xe anh rồi.
“Á, tôi quên mất.”
“Ở chỗ tôi không mất được.” Đoàn Tiêu hỏi cô: “Khi nào quay lại?”
“Nếu không có việc gì, chắc hai ngày nữa là về rồi.”
Cho đến khi nằm lên giường, sắp chìm vào giấc ngủ, Sở Tiểu Điềm còn đang nghĩ, Đoàn Tiêu sẽ sợ thứ gì?
Mỗi người đều có thứ sợ hãi trong lòng, nhưng cô rất khó tưởng tượng người đàn ông mạnh mẽ như thế sợ gì.
Ngày hôm sau, Sở Tiểu Điềm thức dậy viết truyện một lúc, nhưng phát hiện ở đây cô vẫn không thể nào tịnh tâm viết được.
“Mẹ, buổi chiều con đi về nhé.”
Lương Ngọc ngạc nhiên nói: “Về sớm như thế làm gì? Vừa hay hôm nay có khách đến, con tạm thời đừng đi.”
Khó khăn lắm mới về một chuyến, Lương Ngọc nào có để cô đi sớm như vậy. Vừa hay buổi chiều trong nhà có họ hàng đến, có người lớn cũng có trẻ con, Lương Ngọc kéo Sở Tiểu Điềm đi gặp người ta.
Sở Tiểu Điềm sợ nhất là đối phó với họ hàng không thân quen, đặc biệt phần lớn họ hàng còn là bên nhà họ Du.
“Đã hai mươi ba rồi à? Thật sự không nhìn ra được, giống như cô gái mười tám tuổi vậy.”
Lương Ngọc cười nói: “Đúng đó, con gái giống tôi, trông nhỏ tuổi.”
“Kết hôn chưa? Có con chưa?”
Lương Ngọc lắc đầu: “Vẫn chưa, mới bao nhiêu tuổi chứ, không vội.”
Mặc dù bà hy vọng Sở Tiểu Điềm có thể yêu đương, nhưng người khác hỏi tới thì bà vẫn bảo vệ con gái.
Nhân lúc họ hàng bị cặp sinh đôi thu hút, Sở Tiểu Điềm đi lên lầu, vừa mới thở phào thì điện thoại đổ chuông nhắc nhở.
Chuông nhắc nhở này là của email, Sở Tiểu Điềm vội vàng mở ra đọc.
Là email bố cô gửi tới!
Con gái cưng, bố không sao, con đừng lo. Số tiền kia vốn dĩ là tiền tiêu vặt bố chuyển cho con, con muốn tiêu thế nào thì tiêu, không cần tiết kiệm giùm bố.
Tạm thời bố không thể về được, con phải chăm sóc tốt cho bản thân đó.
Đọc xong mấy câu ngắn gọn, nhưng Sở Tiểu Điềm lại không thể nào yên tâm được.
Nếu ông bình an vô sự, tại sao không gọi điện cho cô? Trước kia, nếu cô gửi email qua, cho dù ông không mở video call, cũng sẽ gọi điện báo bình an cho cô.
Tại sao tạm thời không về được? Là vì quá bận rộn, hay bị chuyện gì giữ chân lại?
Sở Tiểu Điềm lại gửi một email trả lời ông và ở cuối nói muốn gọi điện với ông, nhưng đợi cả chiều ông vẫn không trả lời lại.
Dưới lầu vẫn còn họ hàng, đã chuẩn bị ăn cơm rồi. Sở Tiểu Điềm không có tâm trạng ăn cơm, cuối cùng vẫn gọi điện cho Lạc Bắc Sương.
Lạc Bắc Sương nói: “Trước mắt cậu đừng lo lắng, biết đâu hiện giờ bố câu đang ở nơi nào đó hẻo lánh, hoặc là ở trên biển, không có tín hiệu, cho nên mới không thể gọi điện cho cậu.”