Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 73
Cập nhật lúc: 05/09/2025 08:43
Đoàn Tiêu liếc nó một cái: “Sao, mày muốn làm vệ sĩ của cô ấy à?”
“Gâu!”
Karl vẫy đuôi, nhìn anh bằng đôi mắt đầy chờ mong.
“Mày không đi được.”
Karl dường như nghe hiểu rồi, tai nó cụp xuống, ỉu xìu nằm xuống bên chân Sở Tiểu Điềm.
Sở Tiểu Điềm xoa đầu nó: “Cảm ơn em, Karl, nhưng lần này thật sự không thể làm phiền em được.”
“Chuẩn bị sẵn hộ chiếu của cô, ngày mai đến ký hợp đồng.”
“Được.” Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Vậy vệ sĩ… Là anh chọn giúp tôi sao?”
“Không tin tôi à?”
“Đương nhiên không phải! Tôi tin anh.”
Trình Nhượng và Karl tiễn Sở Tiểu Điềm đi, lúc quay lại thì bị Triệu Huy kéo sang một bên: “Nghe nói chưa? Cô gái Tiểu Điềm muốn thuê vệ sĩ cùng cô ấy đi tới nước K.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi muốn đề cử mình.” Triệu Huy nói nghiêm túc: “Nếu như cậu muốn giành với tôi, chúng ta đánh một trận với nhau đi.”
Trình Nhượng cười khẩy: “Cậu cảm thấy còn đến phiên cậu không?”
“Sao không đến phiên tôi được chứ?”
Trình Nhượng lười quan tâm anh ta.
Sở Tiểu Điềm lo lắng thấp thỏm chờ đợi mấy ngày, mấy hôm nay cô nhốt mình trong phòng, từ sáng đến tối điên cuồng gõ chữ vì lúc ra nước ngoài không thể nào cập nhật chương mới. Cho đến khi Đoàn Tiêu gửi tin nhắn tới, thông báo với cô rằng mọi thủ tục đã chuẩn bị xong, cô có thể sắp xếp hành lý rồi.
Thực ra cô vẫn chưa biết Đoàn Tiêu sẽ để ai đi chung với cô.
Cho đến khi cô nhìn thấy người đến đón mình.
“Anh Trình, là anh đi cùng em à?”
Trình Nhượng cười: “Em lên xe đi, đến sân bay thì em sẽ biết là ai thôi.”
Đưa cô đi còn có Karl, ở trên xe, Sở Tiểu Điềm v**t v* Karl, nói với nó: “Chỗ Tuyết Cầu, chị không đến tạm biệt nó nữa, mất công nó cảm thấy chị muốn vứt nó lại. Karl, trong những ngày chị không thể đến thăm nó, em giúp chị chăm sóc cho Tuyết Cầu nhé, được không?”
Mấy bữa nay cô cố ý không đến thăm Tuyết Cầu chính vì muốn để nó quen với cuộc sống cô không ở đây, mất công đột nhiên một thời gian không đến thăm nó, Tuyết Cầu nhất thời không chấp nhận nổi.
Có điều, Lạc Bắc Sương từng nói cô ấy rảnh sẽ đi thăm Tuyết Cầu, cho nên cô cũng không lo lắng lắm.
Karl gối đầu lên đùi cô, ngước mắt nhìn cô, không ngờ ánh mắt kia có chút đáng thương.
Có thể nó đã cảm nhận được, Sở Tiểu Điềm sẽ tạm thời rời khỏi nó một thời gian.
Đến sân bay, Karl không thể đi vào, Sở Tiểu Điềm khom người ôm nó. Trước khi đi, cô quay đầu lại, còn có thể nhìn thấy Karl nhìn cô từ cửa sổ xe.
Lạc Bắc Sương khó khăn lắm mới kịp tới sân bay gặp mặt cô: “Cậu vẫn chưa biết ai đi chung với mình à?”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu, cô tưởng là Trình Nhượng, nhưng Trình Nhượng không mang theo hành lý gì cả.
Lạc Bắc Sương cũng lo lắng, Sở Tiểu Điềm thực sự khiến người ta không kìm được mà bận lòng. Cô ấy ôm lấy Sở Tiểu Điềm, rồi dặn dò cô rất nhiều chuyện. Thực ra mấy ngày hôm nay cô ấy đã dặn dò những chuyện này hết một lần rồi.
“Đừng trách tớ càm ràm, nước K không giống những nước khác, cậu nhất định phải…” Lạc Bắc Sương còn chưa nói xong, bỗng nhiên mắt trố ra, cả người đều ngơ ngác: “Cẩn… Cẩn… Cẩn thận.”
Sở Tiểu Điềm khó hiểu nhìn cô, bỗng nhiên nghe thấy mấy cô gái ngạc nhiên hét lên: “Mau nhìn, mau nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai quá! Đẹp trai thật đó!”
Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm đang từ từ đi về phía mình.
Cách ăn mặc này khác với phong cách thường ngày, đồ Tây giày da, ngay cả áo sơ mi bên trong và cà vạt cũng đều là màu đen tuyền, chỉ có đồng hộ lộ ra khỏi tay áo và vali anh xách trong tay là màu bạc.
Nhưng vẫn là thân hình cao ráo nổi bật, gương mặt lạnh lùng không nhìn ra được cảm xúc gì.
Sở Tiểu Điềm đã nhìn thấy dáng vẻ anh mang bốt quân đội nhiều lần, nhưng cũng nhìn đến ngây người như những cô gái không quen biết xung quanh, thậm chí sinh ra ảo giác mình đang ở trong một bộ phim điện ảnh.
“Đoàn… Đoàn…” Không ngờ Lạc Bắc Sương cũng lắp bắp một cách lạ kỳ: “Anh Đoàn!”
Đoàn Tiêu bỏ kính râm xuống, cầm lấy túi xách trong tay Sở Tiểu Điềm và nói: “Đi thôi.”
Trong tay Đoàn Tiêu là hộ chiếu và vé máy bay của hai người, khi làm thủ tục ký gửi, rất nhiều người đều nhìn trộm anh.
Đến khi chào tạm biệt Lạc Bắc Sương, đi qua cửa an ninh, biểu cảm của Sở Tiểu Điềm vẫn hơi ngơ ngác, vẻ mặt cô như không biết mình là ai, đã xảy ra chuyện gì.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Tôi nhận ủy thác của cô rồi.” Anh khẽ nói: “Sao, không hài lòng à?”
Sở Tiểu Điềm còn chưa lên tiếng đã nghe anh nói: “Nếu cô không hài lòng, có thể khiếu nại lên công ty, xin đổi người.”
Anh ung dung nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn còn kịp, cho cô hai phút để suy nghĩ.”
Lần đầu tiên Sở Tiểu Điềm cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng: “Nhưng… Nhưng không phải anh nói…”
“Tôi nói gì?”
Sắc mặt Sở Tiểu Điềm ửng hồng, cô cúi đầu nhìn vào bước chân anh và bước từng bước nhỏ, lặng lẽ đi theo phía sau anh để xếp hàng. Một lúc sau, cô mới không kìm được mà cẩn thận túm lấy áo anh, giọng nói nhỏ đến nỗi gần như bị chôn vùi trong tiếng ồn ào xung quanh.
“Nhưng tôi cảm thấy… Tôi không thuê nổi anh thì phải?”
Bóng dáng của Đoàn Tiêu khựng lại.