Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 79
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:58
Bởi vì tìm kiếm đề tài viết sách, cô từng đọc rất nhiều tin tức hiếm có, kỳ lạ. Trong số đó, cô từng đọc được có người gần bốn mươi ngày không ngủ, tình huống đó sinh ra vấn đề rất lớn cho cơ quan chức năng của cơ thể người. Người kia là vì thử thách giới hạn của mình, cô không biết Đoàn Tiêu ở tình huống gì mà lại kiên trì lâu như thế.
Là bởi vì nhiệm vụ quan trọng sao? Hay là… Cô không dám nghĩ đến, trên người anh có quá nhiều bí mật mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Đoàn Tiêu lái xe rất ổn định, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy có rất nhiều lính mang theo s.ú.n.g đi tuần tra trên đường, mà người dân bình thường rất ít khi ra ngoài, cho dù có ra cũng dùng vải che mặt, đi đường rất vội vã.
“Tại sao bố tôi lại tới chỗ này chứ?”
“Cô hiểu ông ấy được bao nhiêu phần?” Đoàn Tiêu bỗng nhiên hỏi một câu.
Sở Tiểu Điềm hơi mơ màng: “... Tôi cũng không biết, đã rất nhiều năm tôi không gặp ông ấy rồi.”
Trong trí nhớ của cô, Sở Hàn Giang vẫn luôn là một người bố có trách nhiệm, dịu dàng hiền hậu. Tuy rằng, có đôi khi tính cách ông ấy cũng nóng nảy, nhưng chưa từng nổi giận lung tung.
“Tôi nhớ ông ấy quá.” Sở Tiểu Điềm lẩm bẩm.
Xe dừng lại trước một tòa nhà, địa điểm có hơi hẻo lánh. Lúc xuống xe, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy mấy người nước ngoài, tóc đen có tóc vàng kim cũng có, không phải là người bản địa nước K.
Đoàn Tiêu xuống xe, xách vali lên và nói với cô: “Đi theo tôi.”
Cho dù anh không nói thì Sở Tiểu Điềm cũng không dám rời khỏi anh nửa bước, cô lạ lẫm với chỗ này, lại không biết ngôn ngữ của nước K, hơn nữa nguy hiểm rình rập khắp nơi, Đoàn Tiêu là người duy nhất cô quen thuộc và tin tưởng.
Đoàn Tiêu dẫn cô đến một nơi giống như nhà nghỉ, nó được mở trong nhà dân, môi trường rất tốt, nhưng người ở đó rất ít.
Quầy lễ tân chỉ có một người trung niên, nhìn thấy Đoàn Tiêu thì nhiệt tình chào hỏi anh.
Sở Tiểu Điềm biết Đoàn Tiêu biết nói tiếng nước K, nhưng không ngờ anh có thể nói tốt như vậy. Hơn nữa, bởi vì tông giọng của anh vốn đã từ tính, trầm thấp, ngôn ngữ nước K phát ra từ miệng anh trở nên êm tai lạ thường.
Ông chủ nhà nghỉ đưa thẻ phòng và chìa khóa cho bọn họ, lúc hai người đi lên tầng hai, bỗng nhiên có một người phụ nữ mặc đồ phục vụ đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Đoàn Tiêu thì mắt sáng bừng: “Anh Đoàn?”
Đoàn Tiêu lạnh lùng gật đầu, quay sang nói với Sở Tiểu Điềm: “Đây là Liya, cô cần gì cứ nói với cô ấy.”
Sở Tiểu Điềm vừa định chào hỏi cô gái tên Liya này thì thấy cô ta chau mày, hỏi Đoàn Tiêu: “Anh Đoàn, cô ấy là ai? Khách hàng của anh à?”
Liya trông rất thân thuộc với Đoàn Tiêu, nhưng thực ra không phải như vậy, cô ta vẫn luôn cho rằng Đoàn Tiêu làm vệ sĩ thì chắc giống với những vệ sĩ được người Trung Quốc thuê kia.
Mà thái độ của Đoàn Tiêu rất lạnh lùng: “Chuyện này không liên quan đến cô, tránh ra.”
Sắc mặt Liya hơi thay đổi, nhưng hiển nhiên cũng có chút sợ Đoàn Tiêu, cô ta nhanh chóng nhường đường cho hai người.
Sở Tiểu Điềm đi theo Đoàn Tiêu vào phòng, chắc là anh đặt căn phòng tốt nhất ở đây. Ngoại trừ bên ngoài có giường, bên trong còn có một phòng ngủ riêng biệt.
“Đứng im, đừng cử động.”
Sở Tiểu Điềm nhìn anh bỏ hành lý xuống, kiểm tra rất nhiều ngóc ngách trong phòng.
Là đang kiểm tra xem có camera hay không sao? Sở Tiểu Điềm tò mò nhìn anh.
Vốn dĩ cô đứng im tại chỗ theo lời anh nói, nhưng không kìm được sự tò mò, bỗng dưng đã đi theo bước chân của Đoàn Tiêu. Vì vậy, khi Đoàn Tiêu kiểm tra đèn trước giường, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sở Tiểu Điềm đang đứng bên cạnh mình, mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn tay anh.
Đoàn Tiêu: “...”
Sở Tiểu Điềm vội vàng đứng nghiêm, lùi về sau vài bước, trở lại vị trí ban đầu, đồng thời cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Đôi tay tò mò dựng lên giống như tai thỏ bị anh nhìn sang thì nhanh chóng cụp xuống, ỉu xìu xin lỗi.
“Cô ngủ căn bên trong, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.” Đoàn Tiêu dừng lại một lát, dường như nhớ ra gì đó, anh nói: “Tôi ra ngoài một chút.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, trông thấy anh quả nhiên đã quay người muốn ra ngoài, cô vội vàng tiến lên kéo áo của anh: “Anh đi đâu? Tôi không thể đi theo được sao?”
Đoàn Tiêu quay đầu nhìn cô.
Hai hôm nay cô thật sự đã quen đi theo anh rồi, từ máy bay cho đến lên tàu, từ tàu lên xe, lại chạy xe đến thành phố này, gần như nửa bước không rời anh.
“Tôi đi mua ít đồ.” Đoàn Tiêu cụp mắt nhìn cô: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô lại đây đâu.”
Trên thực tế, cũng không có ai yên tâm để cô một mình ở chỗ này. Với bộ dạng này của cô thì ở nơi này cứ như một bé gái có thể bị bắt cóc hoặc đi lạc bất cứ lúc nào, khiến người ta không yên tâm được.