Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 82
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:58
“Tôi tin anh.”
Không phải cô không muốn tin nơi bố mình ở bệnh viện xảy ra chuyện kia, mà hiện tại người duy nhất cô có thể tin tưởng chính là Đoàn Tiêu. Cho dù trong thời sự nói cô biết trong số những người Trung Quốc gặp nạn có thể có bố cô, mà Đoàn Tiêu nói cô biết bố cô không hề xảy ra chuyện gì thì cô vẫn sẽ lựa chọn Đoàn Tiêu.
“Bắt đầu từ bây giờ, cho dù xảy ra chuyện gì, người duy nhất cô tin tưởng chỉ có tôi và cũng chỉ có thể là tôi.” Đoàn Tiêu bình tĩnh nói ra sự thật không thể phản bác này: “Nhớ kỹ, trừ tôi ra, đừng tin lời bất kỳ ai.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Được.”
Đoàn Tiêu duỗi tay về phía đỉnh đầu của cô, Sở Tiểu Điềm nhắm mắt lại theo bản năng.
Cô cho rằng Đoàn Tiêu sẽ sờ đầu cô nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý trái tim đập loạn nhịp đến nỗi hoa mắt chóng mặt, nhưng không ngờ Đoàn Tiêu chỉ búng nhẹ lên trán cô: “Ngoan.”
Sở Tiểu Điềm ôm trán ngẩn ngơ mấy giấy: “... Lúc anh khen Karl cũng như vậy à?”
Đoàn Tiêu cười như không cười: “Cô cảm thấy Karl chỉ hài lòng chuyện này thôi à?”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô nhớ lúc có mặt Karl, trên người Đoàn Tiêu luôn mang theo ít thức ăn cho chó hoặc thịt khô làm phần thưởng cho nó.
Nhưng cô thật muốn nói, cô cũng không hài lòng khi chỉ có nhiêu đây!
Đương nhiên chuyện này cô cũng chỉ đành nghĩ thầm trong lòng.
“Tối nay nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi liên lạc với người ta đưa chúng ta đến bệnh viện.”
“Được.”
Bữa tối Sở Tiểu Điềm vẫn không có khẩu vị, thức ăn của nước K vốn đã không hợp khẩu vị của cô. Ngoài ra, cũng vì quá mức căng thẳng và lo lắng nên khẩu vị mấy hôm nay của cô cũng không tốt lắm.
Ăn xong thì đi tắm, lúc Sở Tiểu Điềm bước ra, đúng lúc Đoàn Tiêu bưng một mâm thức ăn đi vào.
Trong mâm thức ăn có một dĩa cơm chiên trứng thơm nức mũi.
“Anh muốn ăn khuya à?”
“Cho cô đó.” Anh khẽ nói: “Ăn xong thì ngủ sớm.”
Sở Tiểu Điềm bỗng sững người: “Đây là làm cho tôi sao?”
Đoàn Tiêu không lên tiếng, ngồi trên sofa nhìn điện thoại.
“Có phải anh làm không?” Sở Tiểu Điềm đi qua hỏi anh: “Là anh làm hả?”
“Có liên quan đến việc cô có ăn hay không à?”
Sở Tiểu Điểm ngẩng đầu suy nghĩ, rồi nói: “Chắc là có, dù sao hiện giờ tôi…” Cô chỉ vào dạ dày của mình: “Khẩu vị không tốt lắm.”
Không biết có phải vì mấy hôm nay Đoàn Tiêu gần như chăm sóc cô kỹ càng, còn cả vừa nãy bảo vệ cô trước mặt Liya hay không, Sở Tiểu Điềm cảm thấy gan của mình đã to hơn một chút.
Không, tuyệt đối không chỉ mỗi điểm này. Bởi vì khi Đoàn Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, cô cứ thế nhìn sang với ánh mắt vô tội, mắt chạm mắt với anh hẳn một phút đồng hồ.
Anh không nói thì tôi sẽ không ăn đâu.
Cho đến khi Đoàn Tiêu hạ giọng, nói từng chữ một, từ từ nhả ra tên của cô: “Sở Tiểu Điềm.”
Sở Tiểu Điềm rất quen với giọng điệu này của anh bởi vì mỗi lần anh nói như vậy chứng tỏ cảm xúc của anh không tốt lắm, trong giọng điệu ngoại trừ uy h**p, còn lộ ra vẻ không vui.
Sở Tiểu Điềm lập tức quay người, chạy tới bên cạnh bàn và ngồi xuống: “Tôi ăn ngay đây! Nhất định ăn hết!”
Cô cầm muỗng lên múc một miếng lớn cho vào trong miệng, nhai xong thì nuốt xuống, mắt sáng lên rất nhiều: “Tôi biết rồi, đây nhất định không phải anh làm.”
Đoàn Tiêu im lặng một lúc rồi hỏi: “Tại sao cô chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì thực sự quá ngon!” Sở Tiểu Điềm cảm động nói: “Gần đây nhất định có phố người Hoa, phố ẩm thực người Hoa gì đó phải không? Hoặc là chỗ này có ai là đầu bếp năm sao nước Z ẩn nấp chăng?”
Đoàn Tiêu không tỏ thái độ gì: “Ăn chậm chút, đừng để bị nghẹn.”
Sở Tiểu Điềm ăn một miếng mới phát hiện mình đói thật rồi, cô cũng không quan tâm đến việc nói chuyện với anh nữa, mười mấy phút đã ăn xong một đĩa cơm chiên trứng, ăn xong thì hài lòng xoa bụng.
“Ăn xong thì ngủ sớm đi.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Được.”
Cửa phòng ngủ không khóa.
Không chỉ vì cô tin tưởng Đoàn Tiêu, mà làm như vậy Đoàn Tiêu có thể bảo vệ cô tốt hơn, có tình huống gì anh có thể đi vào ngay.
Sở Tiểu Điềm vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì nghe thấy Đoàn Tiêu gõ cửa.
Cô vội vàng đứng dậy mở cửa, Đoàn Tiêu đưa ly cho cô: “Uống xong rồi ngủ.”
Sở Tiểu Điềm cầm lấy ngửi, giật mình phát hiện không ngờ là thuốc trung y mà bác sĩ kê cho cô!
“Có chuyện thì gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài.”
Sở Tiểu Điềm vừa định nói cảm ơn, Đoàn Tiêu đã quay người đi mất.