Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 85
Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:07
Đoàn Tiêu dặn dò xong, lúc anh xoay người muốn bước xuống xe thì bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm kéo cánh tay anh lại.
Đoàn Tiêu quay đầu: “Nếu sợ, bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi ngay.”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Anh phải cẩn thận, tôi còn cần anh dẫn đi gặp bố nữa đó.”
Khoảng thời gian bôn ba và căng thẳng này khiến khuôn mặt vốn nhỏ nhắn của cô lại gầy đi, nhưng đôi mắt hạnh đáng thương động lòng người kia trông càng thêm sáng ngời.
Đoàn Tiêu nhấc tay lên, dùng ngón tay và mu bàn tay chạm nhẹ vào trán cô.
“Chuyện đã hứa với cô thì tôi nhất định sẽ làm được.”
Hai phút sau, Sở Tiểu Điềm lái xe đi ngang qua mấy người nước K, khi bọn họ nhìn về phía bên này, cô dừng xe lại.
Bởi vì cô trùm khăn lên mặt, đeo kính râm, chỉ để lộ mỗi đôi môi được tô son đỏ chót, nhìn giống như một người phụ nữ nước K trưởng thành. Khi cửa sổ xe hạ xuống, mấy người nước K đều huýt sáo.
Sở Tiểu Điềm cầm vô lăng, đôi môi đỏ nhếch lên, phun ra một câu nói.
Thực ra cô không hề biết câu nói này có nghĩa gì, bởi vì Đoàn Tiêu không nói cô biết.
Nhưng mấy người kia cười rộ lên, người đàn ông vừa rồi b.ắ.n c.h.ế.t người mẹ kia rồi vứt đứa trẻ sang một bên cũng mỉm cười đi tới.
Không ai để ý thấy có người nhảy xuống từ ngôi nhà phía sau bọn họ, lập tức quật ngã người đứng xa nhìn Sở Tiểu Điềm, yên lặng lấy s.ú.n.g của anh ta xuống.
Còn lại bốn người đều đang thâm thúy nhìn người nước K đang đi về phía chiếc xe.
Sở Tiểu Điềm cố gắng để bản thân không nhìn Đoàn Tiêu, cô nhìn chằm chằm tên đàn ông trước mắt, nhưng nụ cười trên miệng càng ngày càng cứng ngắc.
Vào lúc Đoàn Tiêu đến gần đứa trẻ kia, cuối cùng đã có người phát hiện được gì đó, quay phắt người lại.
Cũng chính vào lúc này, Đoàn Tiêu giơ s.ú.n.g lên, b.ắ.n hai phát vào đôi chân của người kia, sau đó anh vứt s.ú.n.g đi. Trong khoảnh khắc ba người còn lại giơ s.ú.n.g lên, anh phóng người lên chộp lấy s.ú.n.g của một người, đồng thời đá mạnh vào lồng n.g.ự.c của người còn lại.
Người cuối cùng b.ắ.n súng, nhưng tốc độ của Đoàn Tiêu quá nhanh, anh ta không b.ắ.n trúng anh thì đã bị Đoàn Tiêu lao nhanh tới trước mặt, đá mạnh một phát làm anh ta bay đi, đập mạnh vào tường, suýt thì vỡ đầu.
Suốt quá trình chưa tới một phút!
Sau khi năm người hoàn toàn nằm xuống đất, Đoàn Tiêu nhanh chóng ẵm đứa trẻ dậy. Sở Tiểu Điềm mở cửa xe, Đoàn Tiêu nhét đứa trẻ cho cô rồi trở về ghế lái.
Trên người đứa trẻ đều là m.á.u của mẹ, còn đang khóc lóc sợ hãi, không ngừng gọi mẹ.
Sở Tiểu Điềm ôm chặt đứa trẻ vào lòng, xoa đầu cô bé: “Không sao, không sao đâu, đã qua hết rồi.”
Đoàn Tiêu gọi điện thoại, bên kia vừa hỏi một câu, anh đã nói: “Trên đường xảy ra chút chuyện, tôi cứu được một đứa trẻ, đồng bào mình.”
Bên kia chắc mắng một câu gì đó, Đoàn Tiêu lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, đưa điện thoại cho ông chủ của anh.”
Đoàn Tiêu nhìn Sở Tiểu Điềm đang ôm đứa trẻ ngồi ở ghế sau một cái, anh đổi giọng điệu nói chuyện với đối phương.
“Chúng ta có cần đưa cô bé về nhà không?”
Đoàn Tiêu im lặng, nhỏ giọng nói: “Chắc cô bé không còn nhà nữa.”
Người nước K kia nói gì đó, Sở Tiểu Điềm không biết, còn anh thì nghe hiểu rồi.
Sở Tiểu Điềm ôm lấy gò má chảy đầy nước mắt của đứa trẻ, không lên tiếng.
Phía trước lại có một ngã rẽ, có người đang kiểm tra xe cộ qua lại.
Đoàn Tiêu rẽ vào một con đường khác.
Không biết có phải bị người ta phát hiện gì hay không, khi xe lái trên con đường lớn, bỗng nhiên Đoàn Tiêu tăng tốc: “Có người đi theo chúng ta.”
“Cái gì?” Sở Tiểu Điềm quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc xe jeep cũ đang đi theo phía sau!
“Làm sao đây?”
“Giấu đứa trẻ xuống dưới ghế, cô cũng nằm xuống.”
Sở Tiểu Điềm lập tức làm theo lời anh, hai người bọn cô co mình ở một góc bên dưới ghế ngồi, không nhìn thấy bên ngoài, chỉ cảm thấy xe càng ngày càng nhanh, cũng ngày càng xóc nảy.
Cho đến khi một tiếng “đùng” vang lên, có người b.ắ.n s.ú.n.g về phía bọn họ!
Sở Tiểu Điềm kìm nén không la lên, cô che miệng đứa trẻ, bảo vệ cô bé trong lòng.
Đoàn Tiêu không lên tiếng, cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy tay cầm vô lăng của anh nổi gân xanh, sau đó anh giẫm mạnh chân ga, phóng xe với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này đây anh vẫn vô cùng mạnh mẽ và bình tĩnh, Sở Tiểu Điềm không nhìn thấy mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được gương mặt anh nhất định rất u ám.
Phía sau còn có người đang b.ắ.n súng, nhưng Sở Tiểu Điềm rúc mình trong góc nhỏ chật hẹp, ôm chặt bé gái đang khóc lớn, bỗng nhiên trong lòng cô sinh ra một cảm giác khó nói nên lời.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cô rất muốn nói cho Đoàn Tiêu một số chuyện, cũng rất muốn hỏi anh vài chuyện.
Nhưng cô biết cô không thể nói gì cả, cô không được làm anh mất tập trung.
Bỗng nhiên phía trước lại có mấy chiếc xe vây lại, con đường chật hẹp, không có đường lui, đối phương lại rất hung hãn. Trước khi hai chiếc xe sắp đụng vào nhau, Đoàn Tiêu nhấn phanh xe.