Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 87

Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:08

Khoan đã, lấy ra là cái quỷ gì?

Xem ra không chỉ người cô bị kẹt, mà não cũng bị kẹt luôn rồi.

Vốn dĩ cô muốn nói kéo mình ra, ai dè bất cẩn nói thành lấy ra.

Sở Tiểu Điềm ý thức được mình nói sai, cô bịt miệng mình lại, nhắm mắt, hận không thể vùi cả mặt vào trong đầu gối: “Ý của tôi là kéo ra, lôi tôi ra. Không… Không phải lấy ra.”

“Tạm thời cô đừng nhúc nhích.” Dường như trong giọng điệu của anh có chút bất lực.

Sở Tiểu Điềm ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi im.

Đoàn Tiêu buông tay cô ra, nghiêng nửa người trên qua.

Sở Tiểu Điềm mở mắt thì nhìn thấy gương mặt của anh gần trong gang tấc.

Bởi vì khoảng cách quá gần nên cằm anh cọ nhẹ vào má cô.

Cô cảm thấy tê tê vì râu trên cằm anh chạm vào mặt, Sở Tiểu Điềm không kìm được mà nheo mắt lại.

Đoàn Tiêu dừng lại một lát rồi nói: “Từ từ duỗi chân ra trước.”

Bởi vì cô vẫn luôn giữ tư thế này, lại ở trong trạng thái căng thẳng cao độ khiến cơ thể đã cứng ngắc, cho nên cả người bị kẹt bên dưới ghế. Cũng may thân hình của cô gầy nên mới cô và đứa bé có thể nấp mình ở trong này.

Hai chân là tê nhất, đã không thể cử động nổi, cô chỉ đành dùng tay để bẻ nó.

Đoàn Tiêu từ từ giúp cô di chuyển chân ra, Sở Tiểu Điềm vừa thở phào nhẹ nhõm thì cảm thấy tay của Đoàn Tiêu duỗi xuống bên dưới cơ thể mình, đỡ lấy nửa thân trên của cô lên.

“Thả lỏng.”

Hai người cách nhau quá gần, lúc anh nói chuyện thì âm thanh vang lên bên tai cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được yết hầu anh chuyển động.

Sở Tiểu Điềm không thả lỏng nổi, cơ thể trở nên căng cứng hơn.

Sau khi cô được Đoàn Tiêu đỡ dậy, cánh tay anh duỗi ra, một tay đặt bên dưới đầu gối của cô, ôm cô ra khỏi ra.

Sở Tiểu Điềm nín thở.

Bên cạnh có ai đó đang huýt sáo, nhưng cô không có tâm trạng nhìn người khác.

Vừa nãy tay cô đã choàng qua cổ anh theo bản năng, mà Đoàn Tiêu dễ dàng ôm ngang cô lên, anh còn cụp mắt nhìn cô.

Trong mắt người ngoài, đây có lẽ là cái ôm công chúa vô cùng hoàn hảo, nếu như để đại thần ngôn tình như Úy Lam miêu tả, chắc có thể viết ào ào mấy trăm, thậm chí là một ngàn chữ lãng mạn.

Có điều, nữ chính của cái ôm công chúa đã ngơ ngác rồi, ngay cả gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Cô như trở thành một bông hoa mắc cỡ nhạy cảm, run rẩy co mình trong lòng anh, hai lỗ tai đỏ ửng như muốn nhỏ máu.

Một lúc sau cô mới nặn ra một tiếng yếu ớt trong cổ họng: “Tôi… Tôi không sao rồi, anh bỏ tôi xuống được không?”

Đoàn Tiêu nhìn một vòng, đám đàn ông xung quanh đều nở nụ cười thiện chí, nhưng rất kiềm chế.

Gương mặt anh đã không còn nụ cười nữa, nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện lên nét cười không rõ ràng.

“Sở Tiểu Điềm.”

“Hả?” Sở Tiểu Điềm chớp mắt.

Anh nhìn vào mắt anh, chậm rãi lên tiếng: “Cô có biết trên thế giới này có một số thứ cầm lên được, nhưng không buông xuống được không?”

Sở Tiểu Điềm chau mày ủ rũ: “Ồ… Là đũa?”

Đoàn Tiêu hơi nheo mắt, dường như muốn cười, nhưng không cười ra tiếng, anh từ từ thả cô xuống.

Có lẽ anh biết chân cô bị tê rồi, cho dù có thả cô xuống thì tay anh vẫn đỡ lấy cô, đề phòng cô bị ngã.

“Đi được không?”

Sở Tiểu Điềm giậm chân, gật đầu: “Không vấn đề.”

Ban đầu quả thực rất tê, đứng cũng không đứng nổi, một lúc sau mới từ từ hồi phục lại tri giác.

Đến khi cô đứng vững, Đoàn Tiêu mới buông cô ra, rồi gật đầu với những người đứng xung quanh.

Sở Tiểu Điềm để ý thấy những người này đều rất cao to và mạnh mẽ, ai cũng mặc đồng phục, vừa nhìn đã biết là quân đội chính quy có tổ chức.

Hơn nữa, nhìn ra được thái độ của bọn họ đối với Đoàn Tiêu rất cung kính, ngay cả người vừa rồi huýt sáo cũng bị người ta đá một cái, tém lại một chút.

Bọn họ có một số là người nước Z, gọi anh là Sếp Đoàn, có một số là người nước K, càng tôn trọng gọi anh là anh Đoàn.

Sở Tiểu Điềm không biết quá khứ của Đoàn Tiêu, nhưng đoán được có lẽ anh từng ở nước K một khoảng thời gian dài, hơn nữa có địa vị rất cao trong đám người này.

Bỗng nhiên Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên.

Sở Tiểu Điềm nhìn theo ánh mắt anh, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông để một cây s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ở bên cạnh, đang ung dung ngồi hút thuốc trên mái nhà.

Chắc đã nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của Đoàn Tiêu nên anh ta ngậm điếu thuốc trên miệng, tiện tay cầm s.ú.n.g lên, nhảy từ trên mái nhà xuống.

Động tác này nhanh nhẹn giống hệt như vừa nãy Đoàn Tiêu nhảy từ trên xuống.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.