Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa - Chương 156

Cập nhật lúc: 26/12/2025 17:25

Trì Phong Tiêu còn tưởng lần này cô lại làm ván trượt.

Lần đầu tiên ở ngoài trời, cô đã dùng những nguyên liệu hạn chế để làm ra một chiếc ván trượt bằng gỗ có thể co giãn.

Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng——

Lần này con bé lại làm ra xe trượt tuyết!

Lạc Phàm há hốc mồm.

Trẻ con bây giờ đều đa tài thế này sao??

Trì Thiển: "Ban đầu cháu định làm ván trượt, nhưng mà lại thấy không chắc chắn lắm, hơn nữa còn tốn sức, nên đã sửa lại một chút."

Khóe miệng Trì Phong Tiêu giật giật: "Sửa lại một chút, s.ú.n.g b.ắ.n chim biến thành đại bác luôn à?"

Con bé chỉ dùng một con d.a.o và một cái b.úa, rốt cuộc làm sao mà có thể làm ra một thứ đồ to lớn như vậy chứ?

"Cái này đơn giản mà." Trì Thiển nói.

"Toàn bộ đều là gỗ, có khi nào đang đi thì nó rã ra không?"

Lạc T.ử Xuyên: "Không đâu, chị ấy dùng kết cấu mộng và mão. Khung được làm từ kết cấu này rất co giãn, cho phép tạo ra biến dạng nhất định."

"Bởi vì chúng kết hợp và chống đỡ lẫn nhau, nên dù trông có vẻ đơn bạc nhưng có thể chịu được áp lực cực lớn, không dễ dàng bị tách rời như vậy."

Họ vốn chỉ thấy chiếc xe trượt tuyết này rất ngầu.

Nghe Lạc T.ử Xuyên giải thích xong, trong đầu chỉ còn hai chữ.

Tuyệt vời.

Lạc Phàm lặng lẽ hỏi Trì Phong Tiêu: "Anh Trì, Thiển Thiển nhà anh ngày thường hay chơi xếp hình như vậy sao?"

Trì Phong Tiêu im lặng: "Không, bình thường nó thích ngủ."

Rốt cuộc cô nhóc học ở đâu vậy?

Thẩm Gia Thư giơ tay: "Công chúa, em có một câu hỏi!"

"Hửm?"

"Ai kéo xe trượt tuyết vậy ạ?"

"Câu hỏi hay đấy." Trì Thiển tháo găng tay, cong ngón tay huýt sáo một cái thật dài: "Xem lát nữa ai nhận đơn nào."

【!!! Tỷ tỷ bá đạo! 】

【 Tôi đưa ảnh chụp màn hình xe trượt tuyết cho giáo sư khoa kiến trúc xem, ông ấy nói có thể ứng dụng kết cấu mộng và lỗ mộng lên xe trượt tuyết, lại còn tinh xảo như vậy, hoàn toàn có thể mang đi triển lãm. 】

【 Đừng vội mừng, có chạy được hay không vẫn là một vấn đề. 】

Trong rừng cây phía xa xa truyền đến tiếng bước chân chạy băng băng.

Mọi người quay đầu lại nhìn, là ba con báo tuyết lông trắng điểm đen.

Khác với báo săn khỏe mạnh, thon dài, thân hình bọn chúng khá mũm mĩm.

Nhìn từ xa giống như mấy cái bánh bao trắng lớn, lăn từ trên tuyết xuống.

"Bố ơi, đó là báo tuyết phải không ạ?" Thẩm Gia Thư kích động dậm chân.

Thẩm Tĩnh: "Phải đấy con trai. Nhìn chúng tròn tròn vậy thôi, chứ sức chiến đấu rất mạnh đấy."

"Gừ." Mấy con báo tuyết dừng lại.

Con báo tuyết dẫn đầu có đôi mắt màu xanh đậm, giơ móng vuốt chào Trì Thiển.

Trì Thiển bóp móng vuốt của nó, đã ghê, mềm thật đấy.

Lần lượt bóp một lượt.

Chiếm tiện nghi.

Bóp chán chê rồi, Trì Thiển mới lên tiếng: "Được rồi, chúng ta xuất phát."

Trên núi tuyết, ba con báo tuyết kéo xe trượt tuyết chạy về phía trước.

Gió lạnh táp vào mặt, nhưng tim mấy người ngồi trên xe trượt tuyết đập thình thịch, phấn khích đến mức không còn cảm thấy lạnh nữa.

Đây đâu còn là cầu sinh đơn thuần nữa.

Họ đang được thưởng ngoạn cảnh sắc hiếm có trên thế giới.

Nếu không có Trì Thiển, có lẽ cả đời này họ cũng không được thấy.

【 Tóc tôi bốc cháy rồi nè! 】

【 Không phải chỉ là đầu gối thôi sao, tôi cho cô ấy cũng được! 】

【 Tôi mới chỉ thấy ch.ó Alaska kéo xe trượt tuyết, báo tuyết kéo xe trượt tuyết thật sự chưa từng thấy bao giờ. 】

【 Có người một con báo cũng không có, vậy mà có người lại dùng hẳn ba con báo! 】

【 Ai chua chát thì tự biết nhé. 】

Báo tuyết mỗi phút có thể chạy bảy trăm năm mươi mét, chưa đến năm phút đã nhìn thấy đội của Cố Họa chắn đường phía trước.

Trì Phong Tiêu hỏi: "Có cần đi đường vòng không?"

"Đi đường vòng phiền phức lắm." Trì Thiển chống cằm: "Chiến luôn đi."

"Như vậy có liều lĩnh quá không? Lỡ đâu lật xe thì sao?"

"Không sao đâu cậu, vui là chính." Trì Thiển an ủi: "Chuyện còn lại cứ giao cho báo ứng."

Trì Phong Tiêu: ???

Sự thật chứng minh.

Không có gì gấu hơn hùng hài t.ử, chỉ có hùng hài t.ử còn gấu hơn.

Cô để báo tăng tốc tối đa, lao vụt đi như tia chớp, xuyên qua giữa đám người Cố Họa.

"Vút."

"Vèo vèo."

Báo tuyết chạy quá nhanh, cuộn lên nghìn lớp tuyết, hất văng đám người Cố Họa khỏi ván trượt.

Từng tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên.

Lăng Càn mải nhìn phía sau, không để ý cái cây to tướng phía trước.

"Rầm" một tiếng, anh ta đ.â.m sầm vào đó, bị tuyết trên đỉnh cây rơi xuống vùi lấp.

Hạ Phương Tri còn thê t.h.ả.m hơn, ngã dập m.ô.n.g, văng ra xa mấy mét, dụng cụ rơi tứ tung.

Trì Thiển ngồi trên xe trượt tuyết, ân cần rắc muối lên vết thương của họ: "Không phải nói ván trượt tuyết được tài trợ rất nhẹ, rất tiện, trượt êm ru sao?"

"Sao nhanh vậy đã bỏ cuộc rồi?"

"Mấy người có dấu hiệu lừa dối người tiêu dùng đấy nhé."

【 Nói chiến là chiến, không nể nang gì luôn, hahaha. 】

【 Thiển muội: Không ai được phép ra vẻ ta đây trước mặt tôi, không một ai! 】

【 Trả hàng thôi, ván trượt tuyết gì mà chạy không lại báo tuyết! 】

【 Xin lỗi, nhưng chúng tôi là ván trượt, không phải tên lửa đẩy. 】

Hạ Phương Tri tức đến nghiến răng nghiến lợi, đ.ấ.m mạnh một cái xuống nền tuyết.

Trì Thiển, đồ điên!

Cô cứ đắc ý đi, đợi tuyết lở xem cô chạy đường nào!

Ầm ầm.

Một âm thanh chẳng lành vang lên.

Hạ Phương Tri quay đầu lại, thấy đỉnh núi tuyết phía trước bên trái bị sập, tuyết trắng như thác lũ đổ ập xuống.

Cái miệng quạ đen!

"Chạy mau!!!"

"Tuyết lở rồi!!!"

Hạ Phương Tri hét lớn, dẫm lên ván trượt, quay lại báo cho đồng đội đang ở phía sau.

Cùng lúc đó, Trì Thiển có linh cảm chuyện chẳng lành, quay đầu lại nhìn.

"Nguy rồi."

"Khoảng cách hai bên rất gần, tuyết lở ập tới, ít nhiều gì chúng ta cũng bị ảnh hưởng."

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Trì Thiển bảo báo tuyết quay đầu, đi đón mấy kẻ xui xẻo kia.

Nếu họ c.h.ế.t ở đây, chương trình coi như hỏng bét.

Năm trăm vạn của cô cũng tan thành mây khói.

Không đáng.

Dù ván trượt có nhanh đến mấy cũng không thể nào nhanh hơn tuyết lở.

Tim mấy người Hạ Phương Tri như muốn nhảy ra khỏi l.ồ.ng n.g.ự.c, không dám dừng lại một giây nào, liều mạng trượt về phía trước.

Ai ngờ đâu, bọn họ lại thấy báo tuyết của Trì Thiển quay lại.

"Lên xe." Trì Thiển chỉ nói hai chữ đơn giản, không có ý định dài dòng với họ.

Hạ Phương Tri ngẩn người hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng leo lên xe trượt tuyết.

Những người khác cũng nhanh ch.óng theo sau.

May mà tuyết không lở trên đỉnh núi này, nếu không bọn họ chẳng còn đường nào để thoát.

Dù vậy, tốc độ tuyết lở lan đến vẫn nhanh hơn dự tính của Trì Thiển.

"Báo báo, chạy về phía con đường nhỏ kia kìa!" Trì Thiển bình tĩnh chỉ tay về phía con đường nhỏ hiện ra trong rừng cây bên phải, hạ lệnh.

Trong trường hợp này, chạy sang bên cạnh là an toàn nhất.

Một phần tuyết ập xuống, như muốn nhấn chìm chiếc xe trượt tuyết.

Báo tuyết phi như bay, đưa bọn họ thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

Trì Phong Tiêu ôm c.h.ặ.t lấy Trì Thiển, trong đầu vạch ra vô số phương án ứng phó, làm sao để nâng cao tỷ lệ sống sót của cô lên mức tối đa.

"Cậu." Trì Thiển lầm bầm trong lòng anh ta: "Đừng sợ, cháu đã tìm người quen rồi, không c.h.ế.t được đâu."

Trì Phong Tiêu: "Cháu tìm người quen nào?"

"Bồ Tát."

“...”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.