Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa - Chương 20

Cập nhật lúc: 17/11/2025 18:23

Trì Thiển gắp chiếc đùi thỏ còn nguyên trong bát cho cô nhóc: "Ăn đi."

Ánh mắt Nguyên Ưu Nhi sáng lên: "Thật, thật cho em ạ?"

"Ừ, ăn đi."

"Cảm ơn, cảm ơn chị." Nguyên Ưu Nhi đỏ mặt nhận lấy, ăn từng miếng nhỏ.

"Em lại cãi nhau với chị gái à?" Trì Thiển ngồi xổm ở cửa vừa ăn cơm vừa hỏi chuyện cô nhóc.

Nguyên Ưu Nhi cũng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng oán giận: "Chị ta không phải chị em, em ghét chị ta, em không muốn tham gia chương trình này chút nào."

Nghe có vẻ phức tạp.

Trì Thiển chống cằm, đợi cô nhóc ăn xong bảo cô nhóc về.

Con sóc trên cây há miệng lẩm bẩm như đang châm ngòi cho Trì Thiển hóng chuyện.

"Chít chít chít..."

Trì Thiển: Thật hay giả vậy?

"Balalala..."

Trì Thiển: Còn có chuyện hoang đường như vậy??

"Chíp chíp..."

Trì Thiển: Trời đất! Kinh khủng, bố của Nguyên Ưu Nhi là sói đội lốt người à!

Một đoạn thông tin mật mã kết thúc, Trì Thiển tặc lưỡi, bị con sóc nhồi cho miếng dưa mới toanh mà nghẹn họng.

Khó trách Nguyên Nhã Nhã và Nguyên Ưu Nhi ở chung lại không hợp nhau như vậy.

Thật là kịch tính.

Ăn cơm tối xong, tổ chương trình không gây chuyện nữa.

Sự yên bình chỉ duy trì đến sáng ngày hôm sau.

Tổ chương trình gõ cửa ầm ầm đ.á.n.h thức tất cả khách mời, gói ghém mọi người rồi ném ra ngoài trời.

Mắt họ đều bị bịt kín bằng vải đen, đến nơi mới được mở ra.

Tổ chương trình yêu cầu họ chỉ được giữ lại ba vật dụng mang theo người.

Nhóm khác hoặc là lấy dao, hoặc là lấy hộp đựng, Thẩm Tĩnh thậm chí còn mang theo cả lều gấp.

【 Có ai nói cho tôi biết, Trì Thiển đang làm gì không? 】

【 Sinh tồn ngoài trời năm ngày, cô bé mang theo bình giữ nhiệt, kẹo mút còn có lẩu tự sôi là kiểu gì? 】

【 Bái phục, cô ấy tưởng đây là đi dã ngoại à? Có thể mang theo thứ gì hữu dụng một chút không? 】

Trì Phong Tiêu nhìn thấy đồ Trì Thiển mang theo, huých khuỷu tay vào cô: "Cháu xem giúp tôi nên mang gì?"

Trì Thiển chỉ vào ba thứ trong vali của anh ta, tất cả đều là đồ ăn.

"Mang theo đồ ăn hết à?"

"Vâng, tin cháu đi." Trì Thiển tỏ vẻ chắc chắn.

Cố Họa phì cười: "Thiển Thiển, chỉ cần mang theo một ít đồ ăn là đủ rồi. Ở nơi hoang dã, thứ thực sự cần thiết là công cụ sinh tồn, có thể giúp chúng ta đi được xa hơn."

Tần Việt gật đầu: "Cố Họa nói đúng, mang theo nhiều đồ ăn chỉ thêm vướng víu. Nếu hai người không biết mang theo gì, tôi có thể giúp."

Nụ cười của anh ta rất rạng rỡ, không một chút u ám.

Trì Phong Tiêu bị Trì Thiển mua chuộc bằng thịt thỏ bèn lên tiếng: "Lo chuyện của mình đi."

Tần Việt thở dài: "Anh Trì, em chỉ có ý tốt, trong trường hợp này thật sự không thể chiều hư trẻ con được."

Trì Thiển khẽ cười.

"Cười cái gì?" Tần Việt nhíu mày.

Trì Thiển: "Tôi cười Chu Du không mưu lược, Gia Cát Lượng kém thông minh. Tôi cười có người tuổi còn trẻ mà đã ra vẻ ông cụ non."

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người..."

"Anh có biết tại sao bà cụ nhà bên cạnh có thể sống đến 99 tuổi không? Vì bà ấy không bao giờ xen vào chuyện bao đồng."

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Việt đỏ bừng, tức giận bỏ đi.

【 Ảnh đế Trì bị nhập à? Anh ấy mù quáng tin tưởng Trì Thiển như vậy, không mang theo một dụng cụ nào? 】

【 Anh Việt, kệ họ đi, để hiện thực dạy dỗ họ! 】

【 Cảm giác ảnh đế Trì vừa dính vào Trì Thiển là y như rằng không phân biệt được phải trái 】

【 Anh trai tôi che chở cháu gái ruột, đến phiên bọn họ lên tiếng à? Có bản lĩnh thì năm ngày tới đừng có mà ăn gì hết! 】

Cư dân mạng tranh cãi kịch liệt, vì chuyện phân chia vật dụng mang theo người lần này mà cãi nhau long trời lở đất.

Là tâm điểm của cơn bão, Trì Thiển khoanh tay, rất bình tĩnh.

Dù có là làm thêm trong kỳ nghỉ hè, cô cũng phải để người khác c.h.ế.t đói, còn mình thì c.h.ế.t no.

Chọn xong vật dụng mang theo người, đạo diễn lên tiếng: "Chương trình sinh tồn hoang dã lần này chính thức bắt đầu ghi hình! Mời các vị khách mời vận dụng năng lực của mình, sinh tồn ở đây hơn năm ngày, đồng thời tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn để liên lạc cầu cứu!"

"Tổ chương trình sẽ không hỗ trợ gì thêm!"

"Đương nhiên, cũng mong các vị bất kể lúc nào, ở đâu cũng đừng quên hình tượng của mình. Kể cả trong thời khắc sinh tử cũng phải thật xinh đẹp!"

Trì Thiển hiểu rồi, ý là có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cho thật xinh đẹp.

Khó trách lại gọi là 《Chạy trốn vạn người mê》.

Biến thái.

Cô thích.

Tổ chương trình nhanh chóng rút lui, chỉ để lại flycam định vị, tiếp tục theo dõi trực tiếp.

Thẩm Tĩnh đề nghị: "Chúng ta nên đi cùng nhau, tránh hành động riêng lẻ thì hơn."

Tần Việt tỏ vẻ đồng ý: "Tôi cũng nghĩ vậy, trước tiên chúng ta phải tìm được nguồn nước, dựng trại, sau đó mới đi tìm thức ăn."

Cố Họa xung phong nhận việc: "Tôi biết làm thế nào để tìm được nguồn nước nhanh nhất, cứ để tôi lo."

Lăng Càn nhìn cô ta với vẻ tán thưởng, ánh mắt dịu dàng như muốn c.h.ế.t đuối trong đó.

Nguyên Nhã Nhã nhỏ giọng nói: "Mọi người đều giỏi quá, xem ra đã chuẩn bị rất kỹ. Tôi và em gái chỉ việc chờ hưởng thành quả thôi."

Nguyên Ưu Nhi lườm nguýt.

Trì Phong Tiêu vô thức hỏi Trì Thiển: "Cậu cháu mình đi cùng bọn họ hay tách ra?"

Trì Thiển thắc mắc: "Cậu là người lớn mà, cậu quyết định là được."

"... Ừ nhỉ." Trì Phong Tiêu suýt nữa thì quên mất, anh ta mới là người quyết định.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, cứ như có một thế lực nào đó khiến anh ta quên mất điều này.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa tìm thấy nguồn nước, mọi người trong đội bắt đầu sốt ruột.

"Cố Họa, chúng ta còn cách nguồn nước bao xa nữa?" Hai chân Nguyên Nhã Nhã run rẩy.

Cố Họa: "Sắp rồi, chắc là ở gần đây thôi."

Lại nửa tiếng nữa trôi qua.

"Cố Họa, còn bao lâu nữa?" Tần Việt thở hổn hển.

"Sắp rồi, chắc chắn là ở gần đây."

Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa...

Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.

Cố Họa cẩn thận phân biệt độ ẩm của đất, áp lực vô cùng lớn, cô ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, không ngờ bước đầu tiên đã thất bại.

"Mọi người cố gắng thêm chút nữa, đất càng ngày càng ẩm ướt, chứng tỏ gần đây nhất định có nguồn nước!" Cố Họa đỏ mặt, vạch bụi cây bên phải ra.

Trì Thiển đột nhiên lên tiếng: "Đi bên trái đi, phía trước có một con sông."

"Sao cô biết?" Cố Họa nhìn cô cười: "Không phải đoán mò đấy chứ? Lỡ đi nhầm, mọi người lạc đường thì sao?"

"Thà như thế còn hơn lãng phí thời gian đi theo cô." Trì Phong Tiêu phản bác.

Anh ta không có nhiều tình cảm với cô cháu gái này, chỉ nhớ là cô ta rất bám mình, còn đối với những người khác trong nhà thì lạnh nhạt xa cách.

Lúc đó anh ta đã biết, cô ta ham muốn danh lợi, là người nhà cũng không cần quá thân thiết.

Cố Họa không thể tin nổi cậu ba lại nói cô ta như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng tủi thân.

Lăng Càn lạnh lùng nhìn Trì Thiển, sau đó an ủi Cố Họa: "Em đã cố gắng hết sức rồi, nghe hay không là chuyện của họ. Chúng ta tiếp tục đi thôi, anh tin tưởng phán đoán của em."

Ánh mắt Cố Họa sáng lên: "Anh Càn, cảm ơn anh."

Trì Thiển lười đợi thêm nữa, cô đã nhìn ra, Cố Họa căn bản là đang đ.á.n.h cược vào một xác suất không tồn tại.

Lãng phí thời gian.

Cô nhanh chóng leo lên một cái cây gần nhất, nói với Trì Phong Tiêu: "Cậu, bám theo cháu."

"Hả?"

Trì Phong Tiêu vừa dứt lời, đã thấy Trì Thiển nắm lấy dây leo trên cây, đu mình ra xa như đang chơi xích đu.

Sau đó nắm lấy dây leo trên một cái cây khác, tiếp tục tiến về phía trước...

Nếu lúc này mà có thêm tiếng kêu "ú òa" thì đúng là cảnh tượng loài người tiến hóa ngược thành vượn.

Hành động của Trì Thiển khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

Nguyên Ưu Nhi ngây người hỏi: "Chú Trì, chị Thiển Thiển là khỉ biến thành à?"

Trì Phong Tiêu: "... Cháu nhìn nhầm rồi, đó không phải là Trì Thiển."

"Đó là Tôn Ngộ Không."

Thẩm Tĩnh tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu Trì, cậu không đuổi theo sao?"

Trì Phong Tiêu bừng tỉnh: !

C.h.ế.t tiệt! Con khỉ kia chạy đi đâu mất rồi?!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.