Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa - Chương 55
Cập nhật lúc: 26/12/2025 17:09
Lời cô nói rất có lý, suýt chút nữa Trì Phong Tiêu đã bị cô thuyết phục.
"Nhưng đến khi số tiền của cháu tiêu hết thì phải làm sao?"
"Cậu ơi, cháu còn có cậu mà." Trì Thiển chớp chớp mắt: "Nếu như chúng ta không còn tiền, cháu sẽ dẫn cậu ra gầm cầu."
Trì Phong Tiêu: "Dán màn hình điện thoại cho người ta để kiếm tiền à?"
Trì Thiển: "Không phải, là đi ăn xin. Cháu bưng bát, cậu quỳ xuống đất rồi kêu ‘Xin mọi người hãy giúp đỡ, xin mọi người hãy giúp đỡ’."
"?? Tại sao lại là cậu kêu?"
"Lời thoại của cậu cháu cũng đã nghĩ xong rồi." Trì Thiển nói với vẻ mặt đầy tự tin: "Cậu cứ việc nói cháu gái trong nhà bị bệnh, cần tiền chữa bệnh, mong các cô các chú, các anh chị, các bác đi qua đường hãy thương tình giúp đỡ."
Trì Phong Tiêu: "..."
Trì Lệ Sâm đang xem livestream: "..."
Nhà họ Trì bọn họ rốt cuộc tại sao lại sinh ra một đứa cháu gái thà đi ăn xin chứ nhất quyết không chịu cố gắng như vậy chứ?
Bài tập hè không thúc giục thì một chữ cũng không chịu viết.
Nói đến chuyện đi ăn xin thì thao thao bất tuyệt, hơn nữa còn rất có kinh nghiệm.
Chẳng lẽ cách giáo d.ụ.c của ông đã có vấn đề?
Là một vị phú hào chỉ trong nháy mắt đã có thể kiếm được hàng trăm triệu, lần đầu tiên Trì Lệ Sâm gặp phải một vấn đề nan giải như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trì Phong Tiêu bị câu nói đi ăn xin của Trì Thiển dọa cho sợ mất mật, kiên quyết không cho phép cô tiếp tục làm “cá mặn” nữa.
Sáng sớm đã lôi cô từ trong chăn ra, đuổi ra ngoài nhặt rác, bắt cô phải hoàn thành nhiệm vụ được giao mỗi ngày.
Hơn nữa còn dặn dò Thẩm Gia Thư phải trông chừng cô cho kỹ, không được để cô rảnh rỗi.
Bởi vì nhàn rỗi sinh nông nổi, mà cô nhóc này càng nhàn rỗi lại càng nghĩ mình là “cá mặn” thật.
Gần đến trưa, Trì Phong Tiêu và Thẩm Tĩnh cuối cùng cũng dựng xong nhà tre.
Thậm chí Thẩm Tĩnh dùng số nguyên liệu còn lại làm cho Trì Thiển một chiếc giường tre đơn giản.
Trì Phong Tiêu ngoài miệng thì nói giường tre không cần làm quá tốt, bởi vì dù sao Trì Thiển cũng không ngủ được mấy ngày, chiều chuộng cô nhóc như vậy chỉ khiến cô càng thêm lười biếng.
Vừa dứt lời, anh ta lập tức quay người đi vào rừng.
Lúc trở về, trên tay anh ta ôm theo một đống lớn cỏ lau và lá cọ.
Anh ta lót chiếc giường tre cứng ngắc ban đầu thành một chiếc giường êm ái và thoải mái, chỉ khác giường lò xo ở vẻ bề ngoài mà thôi.
Thẩm Tĩnh chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối, thầm nghĩ: Tôi thật sự không muốn nói xem rốt cuộc là ai đang chiều hư cô nhóc Thiển Thiển này nữa.
Ở một nơi khác, Trì Thiển buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài.
Thẩm Gia Thư ra sức nhặt rác, cố gắng để bản thân làm nhiều hơn, chị Thiển làm ít đi, tốt nhất là không cần làm!
Có thể thấy cậu rất thích ứng với thân phận đại tổng quản nội tự phong của mình.
Trì Thiển “câu cá” được một lúc, cầm theo kẹp đi nhặt rác trong bãi cỏ.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Cô đi vòng qua đó xem thử, thì ra là người quen.
Đường Tâm đang trốn ở một góc khóc thầm thì bị phát hiện, hai mắt cô bé đỏ hoe, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.
"Xin, xin lỗi, có phải em đã làm phiền đến chị rồi không?"
Trì Thiển lắc đầu: "Nơi này cũng không phải là của chị, em không cần xin lỗi đâu."
Đường Tâm tưởng rằng Trì Thiển chán ghét mình, liền xấu hổ đứng dậy: "Hôm qua em thật sự xin lỗi chị, chúng em không nên cướp đồ của chị."
"Không sao, dù sao thì các người cũng không cướp được."
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
Trì Thiển không biết an ủi người khác thế nào, hơn nữa cô và Đường Tâm cũng không thân thiết gì, vì vậy cô xoay người rời đi.
Kết quả là cô nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ phía sau đang đi theo mình.
Cô quay đầu lại, Đường Tâm lập tức giống như chú thỏ nhỏ bị kinh sợ, vội vàng nấp sau một gốc cây.
"Em đi theo chị làm gì?"
Đường Tâm nắm chặt vạt áo, bước ra khỏi gốc cây, sau đó từ trong túi lấy ra một nắm quả: "Em, em muốn cho chị cái này..."
Số quả này là do cô bé hái trên đường, ăn rất ngọt. Cô bé không nỡ ăn hết một lúc, muốn để dành một ít mang về cho mẹ.
Nhưng khi nhìn thấy Trì Thiển, cô bé liền thay đổi chủ ý.
Trì Thiển nhận lấy số quả từ tay Đường Tâm, sau đó đưa lại cho cô bé một viên kẹo socola.
"Cảm ơn em."
Trong lòng Đường Tâm bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô bé cứ như vậy lặng lẽ đi theo sau Trì Thiển.
"Chị Thiển, em đã nhặt xong chỗ rác này rồi!"
Thẩm Gia Thư cười ngây ngô chạy tới, nhìn thấy Đường Tâm đang đi sau lưng Trì Thiển, cậu nhóc lập tức cảnh giác.
Đường Tâm mím môi, nhỏ giọng chào hỏi: "Chào cậu."
Thẩm Gia Thư không để ý đến cô bé, tiến sát lại gần Trì Thiển, nhỏ giọng hỏi: "Chị Thiển, sao chị lại đi cùng với cô bé này? Cô bé ấy là người xấu mà!"
"Tình cờ gặp trên đường thôi." Trì Thiển khoanh tay: "Chị đói rồi."
Ánh mắt cô đảo một vòng quanh rừng cây: "Chúng ta bắt gà về nướng ăn đi."
Mười mấy phút sau...
Ba người nhóm lửa nướng gà ngay tại chỗ, mùi thơm bay xa cả mấy cây số.
Thẩm Gia Thư là người hiểu rất rõ về các loại thảo mộc, cậu rất giỏi trong việc tìm kiếm các loại gia vị.
"Nếu như có thêm chanh nữa thì ngon tuyệt." Trì Thiển vừa nướng gà vừa nói.
Đường Tâm vội vàng lấy từ trong túi ra hai quả chanh xanh, ngập ngừng nói: "Vừa nãy em có hái được mấy quả chanh trên cây, nhưng mà chúng chua lắm."
Mắt Trì Thiển sáng lên: "Có thể dùng được đấy."
Cô vắt vài giọt chanh lên con gà đang nướng, lớp da gà bên ngoài được nướng đến vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Hai con gà nướng được chia cho ba người, vừa đủ no bụng.
Ban đầu Đường Tâm còn hơi gượng gạo, nhưng nhìn thấy Trì Thiển ăn ngon lành như vậy, cô bé cũng dần dần thả lỏng bản thân hơn.
Sau khi ăn uống no say, ba người người dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
Trì Thiển đang định chợp mắt một lát thì đột nhiên nghe thấy tiếng Ôn Lê gào to gọi tên Đường Tâm.
Sắc mặt Đường Tâm tái nhợt, lập tức đứng dậy chạy về phía có tiếng gọi.
"Mẹ, con ở đây..."
Bốp!
Ôn Lê giơ tay tát mạnh vào mặt Đường Tâm một cái, khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức sưng đỏ.
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được chạy lung tung, tại sao con không nghe lời?" Ôn Lê tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy.
Hai mắt Đường Tâm cũng đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Ôn Lê.
【 Trời ơi! Nếu không phải do cô ta mắng Đường Tâm, thì cô bé có trốn ra ngoài khóc một mình không? 】
【 Đường Tâm tự ý chạy ra ngoài lâu như vậy là sai, nhưng Ôn Lê cũng đâu có đúng 】
【 Mấy người biết gì chứ, Lê Lê chỉ là quá lo lắng cho con gái nên mới như vậy thôi, chẳng lẽ các người không nhìn thấy lúc nãy cô ấy tìm con bé đến mức sắp khóc rồi sao? 】
【 Dù có lo lắng đến đâu thì cũng không thể đ.á.n.h con như vậy chứ... 】
"Mẹ, con..." Đường Tâm cố gắng kìm nén nước mắt, định giải thích.
Ôn Lê lạnh lùng cắt ngang lời cô bé: "Đừng gọi tôi là mẹ! Không phải cô thích đi theo bọn họ sao? Vậy thì đi luôn đi, đừng có về đây nữa!"
Nói xong, Ôn Lê lập tức xoay người rời đi.
Đường Tâm vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị Ôn Lê tàn nhẫn đẩy ra.
Thẩm Gia Thư ngây người nhìn, sau đó cậu bé quay sang nói với Trì Thiển: “Chị Thiển, dì Ôn Lê hung dữ quá.”
May mà bố cậu bé rất dịu dàng.
Trì Thiển bước tới, đỡ Đường Tâm dậy, phủi phủi bụi đất bám trên quần áo cô bé.
"Về thôi." Cô nói.
Đường Tâm nhìn cô, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi.
Cuối cùng, Đường Tâm đi theo Trì Thiển trở về khu cắm trại.
Trì Phong Tiêu nhíu mày, kéo Trì Thiển sang một bên, hỏi: "Bảo cháu ra ngoài nhặt rác, sao lại dắt theo thêm một đứa trẻ về vậy?"
Trì Thiển liền kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
"Ôn Lê lại hung dữ với con bé như vậy sao? Với người ngoài, cô ta đâu có như thế. Chẳng lẽ vì con bé không phải con ruột?"
Trì Thiển nghiêm túc nói: "Là con ruột đấy ạ, nhưng mà có thể dì ấy không biết."
Trì Phong Tiêu không hiểu ý cô là gì.
Nhưng anh ta cũng không có hứng thú xen vào chuyện riêng của người khác, bèn dẫn Trì Thiển đi xem nhà tre và chiếc giường mới của cô.
"Thế nào?"
Trì Thiển nằm xuống lăn qua lăn lại một vòng: "Thoải mái quá! Cảm ơn cậu!"
"Lúc nào cũng cậu ơi cậu à, bảo cháu cố gắng một chút thì cháu chẳng thèm để tâm." Trì Phong Tiêu búng nhẹ lên trán cô: “Giường cũng đã làm cho cháu rồi, giờ thì cháu có thể nghiêm túc cố gắng được chưa?"
Trì Thiển làm ra vẻ mặt nghiêm túc suy tư: "Cậu, thành công có được đều là nhờ sự cố gắng của bản thân, vì vậy cháu quyết định hôm nay và ngày mai sẽ nghỉ ngơi để tích lũy năng lượng ạ."
Trì Phong Tiêu: "..." Nói trắng ra là vẫn muốn lười biếng chứ gì?
