Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa - Chương 66
Cập nhật lúc: 26/12/2025 17:10
Lưng Lạc Phàm lạnh toát, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Anh ta nuốt nước miếng: "Không, không nhiều lắm, tôi chỉ nhặt được có bốn túi thôi."
"Bốn túi à…" Trì Thiển vui vẻ quyết định: "Làm tốt lắm, bây giờ số rác này là của tôi rồi."
Lạc Phàm: !!!
"Bây giờ anh hãy mang số rác của tôi về doanh trại cho tôi, anh thấy sao?"
Từ bao giờ mà số rác này trở thành của cô vậy?!
Lạc Phàm tức đến mức muốn lên cơn đau tim, nhìn con báo hoa mai hung dữ trước mặt, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Cuối cùng, dưới uy h.i.ế.p của Trì Thiển, anh ta đành phải khuất phục: "Tôi, tôi đi..."
Trì Thiển vô cùng vui vẻ, còn phái hai con sói hoang đi hộ tống Lạc Phàm.
Lạc Phàm: Cô bảo nó tránh xa tôi một chút đi a a a!
Chẳng bao lâu sau, Trì Thiển chuyển mục tiêu sang nạn nhân tiếp theo.
Ôn Lê.
Hai túi rác mà Ôn Lê nhặt được cũng đã vào tay Trì Thiển.
Tiếp theo là Lạc Tử Xuyên.
Cậu nhóc này thẳng thắn đấy, thấy Trì Thiển cưỡi báo hoa chạy ra nhìn chằm chằm túi rác bên chân cậu ta.
Không cần cô phải nói, cậu ta rất biết ý tứ đem túi rác lên nộp.
Trì Thiển một đường "thu gom" được không ít rác, tài khoản dần dần đầy lên.
Ừm... rác cướp được, sao không tính là do mình nhặt được?
Cuối cùng là Cố Họa và Lăng Càn, đối mặt với sự uy h.i.ế.p trắng trợn của Trì Thiển, hai người có ý đồ phản kháng.
"Cô làm vậy căn bản là không làm mà hưởng! Cách làm này cô không cảm thấy hèn hạ vô sỉ sao?!" Lăng Càn tức giận đến mức mắng c.h.ử.i ầm lên.
Trì Thiển bình tĩnh ngồi trên lưng báo hoa mai: "Ơ kìa, chẳng lẽ bây giờ không phải tôi đang thương lượng với hai người sao?"
Cố Họa đỏ mắt trừng cô, một ngón tay chỉ vào năm con cá sấu đang bao vây cô ta và Lăng Càn.
"Cô gọi cái này là thương lượng?! Rõ ràng là đang uy h.i.ế.p chúng tôi! Sao cô không đi cướp luôn đi?!"
"Ồ, nếu đã bị hai người phát hiện, vậy tôi không giả bộ nữa." Trì Thiển cười, lộ ra bốn chiếc răng trắng: "Động tác nhanh lên, giao hết rác của hai người ra đây, nếu không bây giờ tôi sẽ ném hai người xuống cho cá sấu hôn đấy."
Cố Họa: !!!
Lăng Càn: !!!
A a a Trì Thiển bị bệnh à!!!
Ngay cả rác cũng muốn cướp!!
【 Rác của các người fine, một giây sau là mine của tôi 】
【 Tôi cứ tưởng cô ấy đang chơi bẩn, kết quả cô ấy đang ở một đẳng cấp khác, cô ấy đợi người ta nhặt rác xong rồi đi ra "thu hoạch" một mẻ! 】
【 Không thể không nói, đây đúng là cách làm nhàn nhất. Nhưng đầu tiên, bạn phải có một con báo để cưỡi, hai con sói làm vệ sĩ, còn có năm con cá sấu... 】
【Thiển tỷ ngay cả mấy bước chân cũng lười đi, lại chịu khó chạy khắp rừng để cướp rác. Chị ấy thật sự… tôi khóc mất! 】
【 Mấy người bớt bớt cái tật nhắm mắt khen ngợi cô ta đi! Trì Thiển làm vậy khác gì cường đạo, đây là vi phạm quy tắc à?! 】
【 Tức c.h.ế.t tôi rồi, Trì Thiển có biết xấu hổ hay không, một chút đạo đức cũng không có! 】
#Trì Thiển cướp rác# cứ như vậy leo lên hot search.
Ngay cả Trì Lệ Sâm nghe thư ký Chung báo cáo cũng tưởng rằng chưa đầy một ngày, đứa cháu gái ngốc nghếch nhà mình đã sa cơ lỡ vận đến mức phải đi nhặt rác kiếm sống.
Trùng hợp là Trì Mộc Trạch và Trì Triều Thanh cũng nghĩ như vậy.
Trước khi nhấn vào xem còn lo lắng một phen.
Sau khi xem xong nội dung bên trong, tất cả đều im lặng.
Rác thôi mà, có cần phải cướp ghê như vậy không?
Còn nữa, đi vài bước chân cũng lười, lười c.h.ế.t cô nhóc được.
Trì Phong Tiêu dạy cô kiểu gì thế này, dạy cô thành ra như vậy?
Trên đảo hoang.
Trì Phong Tiêu xách túi rác trở về trước nhà tre, nhìn thấy xung quanh chất đầy túi rác lớn, ước chừng mười mấy cái.
Trì Thiển ngồi ở cửa nhà tre, bên chân có một con báo hoa mai nằm uể oải, mặc cho cô vuốt ve.
Trì Phong Tiêu: "Cháu đừng nói với cậu là cháu ngủ một ngày, tỉnh dậy thì ngồi vuốt lông thú đấy nhé."
"Làm sao có thể, cháu vừa đi nhặt rác về." Trì Thiển chớp chớp mắt: "Cậu xem mấy túi rác kia kìa, đều là của chúng ta đấy."
"... Đều là?" Tròng mắt Trì Phong Tiêu suýt chút nữa rơi ra ngoài: "Cháu nhặt lúc nào vậy? Mấy tiếng đồng hồ mà nhặt được nhiều như vậy?"
"Bởi vì đó là do chúng tôi nhặt được!"
Giọng nói u ám của Lăng Càn từ phía sau truyền đến: "Cháu gái ngoan của anh mang theo báo và cá sấu uy h.i.ế.p chúng tôi, cướp hết rác của chúng tôi đi!"
Cố Họa cũng tức giận không chịu nổi: "Anh Trì, anh không cảm thấy cô ta quá đáng lắm sao?!"
"Tôi nhặt rác cả ngày, tay cũng sắp tróc da rồi, cô ta đến một cái đã cướp sạch sẽ!" Lạc Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Trì Phong Tiêu: ??
Cướp? Rác?
Tất cả số rác này đều do Thiển Bảo cướp được?!
Trì Phong Tiêu khiếp sợ vô cùng, giơ ngón tay cái với Trì Thiển: "Thiển Bảo, làm tốt lắm! Sao cậu lại không nghĩ ra chiêu này nhỉ?"
Trì Thiển: "Khiêm tốn khiêm tốn, đây chỉ là thao tác cơ bản thôi."
Mấy người Cố Họa tức đến mức mặt mày méo mó: "Mấy người nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích! Sao có thể có người không biết lý lẽ như vậy, Trì Thiển, cô ta khác gì thổ phỉ chứ?!"
Ôn Lê do dự một chút, không nói gì.
Bà ta rất cảm kích Trì Thiển, bị cướp rác cũng không sinh ra oán hận.
Lạc Tử Xuyên thì càng không cần phải nói, cậu ta là tự nguyện dâng lên.
Người duy nhất không bị cướp bóc ở đây, chỉ có bố con Thẩm Tĩnh và Đường Tâm.
Không biết tại sao, họ có chút thụ sủng nhược kinh.
Trì Thiển rõ ràng có thể cướp tất cả của bọn họ, nhưng cô lại không làm vậy.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ tâm địa cô lương thiện biết bao!
Nếu để Cố Họa nghe được lời này, chắc chắn cô ta sẽ c.h.ử.i ầm lên.
Đối mặt với sự lên án của Cố Họa, Trì Thiển im lặng không nói.
Con báo hoa mai bên chân cô bỗng nhiên ngồi dậy, hung dữ nhìn chằm chằm bọn họ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Bọn họ lập tức câm nín, không dám hó hé nửa lời.
Trì Phong Tiêu đột nhiên nhớ ra điều gì: "Không đúng, cháu đã sớm có ý định cướp rác của bọn họ, sao không nói với cậu một tiếng, hôm nay cậu cũng nhặt rác cả ngày!"
Trì Thiển tỏ vẻ vô tội: "Cậu, là do cậu cứ ra vẻ ta nhặt rác ta vẻ vang, cháu không nỡ lòng nào đ.á.n.h sập tinh thần hăng hái của cậu nên mới không nói."
"... Cậu thấy cháu cố ý giấu để làm chuyện xấu rồi!" Trì Phong Tiêu hung hăng xoa đầu cô: "Con nhóc này, suốt ngày bày trò lừa cậu! Muốn ăn đòn à!"
"Ái ui, ái ui!"
Du thuyền của tổ chương trình xuất hiện trong tiếng la oai oái của Trì Thiển.
Họ kiểm kê số lượng túi rác mà các khách mời thu thập được, sau đó im lặng.
Tại sao túi rác của Trì Thiển lại nhiều như vậy?
"Đạo diễn, tôi muốn tố cáo Trì Thiển." Lăng Càn tức giận nói: "Cô ta dùng thủ đoạn không chính đáng để cướp rác của chúng tôi, cách làm gian lận này cũng có thể tính là cô ta thắng sao?!"
Tổng đạo diễn vừa định lên tiếng, Trì Thiển đã nói: "Nói anh ngốc mà anh còn thở được à?"
"Trong quy tắc chương trình có quy định nào cấm khách mời tranh giành lẫn nhau không?"
Sắc mặt Lăng Càn thay đổi: "Cô đây là lợi dụng lỗ hổng..."
Trì Phong Tiêu tiếp lời: "Cậu có bản lĩnh thì cũng đi mà lợi dụng lỗ hổng đi. Nếu không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đừng để người ta biết cậu vừa ngu vừa vô dụng."
Lăng Càn: "..."
【 Vấn đề là cái lỗ hổng này chỉ có mỗi mình Trì Thiển phát hiện ra và lợi dụng 】
【 Mấu chốt là Thiển tỷ dưới nước có thể sai khiến cá mập và cá voi, trên bờ có thể cưỡi báo dắt sói, người bình thường sao có thể "phạm quy" như bả, nghiền ép toàn bộ khách mời 】
【 Chị Thiển cũng chẳng thèm giả bộ: Tôi cướp đấy, làm gì nào, không phục thì đến mà cướp lại? 】
【 Tui thích cái bản mặt "đã điên thì ai cũng đừng hòng sống" này của chị ấy, khà khà 】
