Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa - Chương 71
Cập nhật lúc: 26/12/2025 17:11
Lăng Càn ra vẻ hào hiệp, nhắm mắt uống cạn ly nước.
Chỉ trong một giây, biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi.
Cả người bất động.
Cố Họa cảm thấy không ổn, đưa tay đẩy anh ta: "Lăng Càn..."
Vừa mới dứt lời, Lăng Càn đã ngã sang một bên, cơ thể run rẩy vài cái, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
【 Cứu mạng!! Lại có người toi đời rồi! 】
【 Run rẩy, đây là nước ép hoa quả hay là t.h.u.ố.c độc vậy? 】
【 Lăng Càn: Để anh uống cho. Một giây sau: Anh đi trước một bước đây 】
Cố Họa run rẩy nói: "Đạo diễn, ông chắc chắn cái này có thể uống thật sao? Đã có hai người hôn mê rồi!"
Tổng đạo diễn: "Yên tâm đi, chỉ là hơi khó uống một chút thôi, nước ép trái cây và rau củ bên trong rất tốt cho sức khỏe."
Mọi người: Thật sao? Không tin.
Sau đó, các vị khách lần lượt ngã xuống.
Cuối cùng đến lượt Trì Phong Tiêu, anh ta cảm thấy c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn gì cũng phải c.h.ế.t, không bằng c.h.ế.t sớm cho rảnh nợ.
Uống một hơi cạn sạch ly nước ép!
... Ơ?
Trì Phong Tiêu kinh ngạc nhìn ly nước trên tay, vậy mà... Không khó uống lắm?
Hơn nữa, tại sao lại có mùi dâu tằm nhỉ?
【 Sao tôi lại cảm thấy ảnh đế Trì không sao vậy, chẳng lẽ nói cái này thật sự không khó uống? 】
【 Tám cái xác nằm bên cạnh tỏ vẻ không đồng ý, có lẽ nào vị giác của Trì ca đã bị biến dị rồi? 】
【 Người duy nhất cười đến cuối cùng: thánh ăn Thiển 】
Trì Phong Tiêu ngồi xuống bên cạnh Trì Thiển, nhỏ giọng hỏi: "Cháu lén đổi cho cậu đúng không?"
"Ừm." Trì Thiển không phủ nhận: "Không phải cậu nói không muốn uống sao?"
"Thiển Bảo, bảo bối tốt của cậu!" Trì Phong Tiêu cảm động đến mức "rưng rưng nước mắt", ôm chầm lấy cô: "Không uổng công cậu thương cháu!"
"Vậy cậu bóc tôm cho cháu đi, Thẩm Gia Thư ngất rồi, không ai bóc tôm cho cháu."
"..." Cảm động quá sớm rồi.
Trì Phong Tiêu cam chịu số phận đeo găng tay vào, bóc tôm cho Trì Thiển, chấm nước sốt, thuận tay đưa lên miệng cô.
... Đợi chút.
Tại sao một loạt động tác này của anh ta lại thuần thục như vậy?
Trì Lệ Sâm đang xem phát sóng trực tiếp cười lạnh một tiếng.
Thì ra vấn đề giáo d.ụ.c của ông, xuất phát từ trên người thằng ba này.
Đều là do nó đã nuông chiều Trì Thiển đến sinh hư.
Chờ nó trở về sẽ tính sổ với nó sau.
*
Một đêm trôi qua.
Hôm nay là ngày phát sóng trực tiếp thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng.
Tất cả khách mời đều tập trung tại nhà ăn, nhưng chỉ trước mặt Trì Thiển là có bữa sáng, Trì Phong Tiêu ở bên cạnh ăn ké.
Nhưng mà những người khác cũng không muốn ăn gì.
Ly nước thập cẩm tối hôm qua uống vẫn còn lưu lại hương vị trong dạ dày bọn họ, tra tấn thần kinh yếu ớt của bọn họ.
Trì Phong Tiêu thấy Trì Thiển liên tục ngáp dài, liền hỏi tối hôm qua có phải cô ngủ không ngon giấc?
Trì Thiển: "Nói thật, nếu không có lịch sử ghi chép lại, cháu còn tưởng Kim Tự Tháp là do cháu thức trắng đêm xây dựng."
Mệt c.h.ế.t cô rồi.
Lúc này, tổng đạo diễn lên tiếng: "Các vị khách mời, du thuyền này sẽ cập bến sau một tiếng nữa, trong khoảng thời gian này, chúng ta hãy cùng chơi một trò chơi nhỏ cuối cùng."
Vừa nghe đến hai chữ "trò chơi", tất cả khách mời đều bày ra vẻ mặt oán niệm.
"Chắc chắn là chơi thua lại phải uống nước thập cẩm đúng không? Không đời nào, đ.á.n.h c.h.ế.t tôi cũng không uống thêm ngụm thứ hai."
"Có thể để chúng tôi yên tĩnh một lát được không?"
"Bây giờ tôi vừa mở miệng là toàn mùi nước thập cẩm."
Tổng đạo diễn ho khan một tiếng: "Mọi người yên tâm, lần này không có hình phạt, chỉ là sẽ rút ra một số bình luận từ phòng livestream mà thôi."
Nghe vậy, lúc này tất cả khách mời mới thở phào nhẹ nhõm.
Tổng đạo diễn: "Bình luận đầu tiên, mọi người tham gia chương trình này, thu hoạch lớn nhất là gì?"
Lạc Phàm nở nụ cười xã giao: "Tôi bắt đầu nhận thức lại bản thân, từ đó tôi cảm thấy làm người không thể kiêu ngạo tự mãn, phải biết khiêm tốn."
Bên cạnh vang lên giọng nói của Trì Thiển: "Lạc Phàm thiên hạ đệ nhất sao?"
Lạc Phàm trong nháy mắt đỏ mặt, ngón chân co quắp lại, lúng túng bưng ly nước lên.
[ Ha ha ha ha Lạc Phàm nửa đêm tỉnh giấc: Không phải, cô ta bị bệnh à! ]
[Hãy cùng tiễn biệt tiểu nãi cẩu toàn năng, nghênh đón Hồng Khổ Trà Vương Tử!]
Em trai Thẩm Gia Thư giơ tay: "Em em em! Thu hoạch lớn nhất của em chính là đi theo chị Thiển, sống lâu trăm tuổi. Đi theo chị Thiển làm việc, bảo bối chia đôi! Gia nhập Thiển Môn, trường sinh bất tử!"
Giọng nói của Trì Thiển lại một lần nữa vang lên: "Kẻ nào tin tôi, trói lại, bịt miệng, nhốt vào phòng tối."
Thẩm Gia Thư: QAQ!
Tự kỷ.
Sao ngay cả đồng đội cũng công kích vậy?
Cố Họa mỉm cười ngọt ngào: "Thu hoạch lớn nhất của tôi là bất luận làm việc gì cũng không được lười biếng, phải chân thật từng bước một, mới có thể nhận được hồi báo xứng đáng."
Trì Thiển: "Cố gắng cũng vô ích thôi, rác rưởi vất vả nhặt được đều vào túi tôi hết."
Cố Họa: "..."
Mới câu hỏi đầu tiên, Trì Thiển bằng một mình mình đã kéo hết giá trị hận thù của toàn trường.
[Thiển muội vì chưa tỉnh ngủ nên đã mất hết lý trí, bắt đầu tàn sát bừa bãi]
[Thanh kiếm này, ẻm không bán thì uổng quá ha ha ha ha]
[Chủ yếu là công kích và b.ắ.n phá không phân biệt đối tượng]
Tổng đạo diễn: "Câu hỏi tiếp theo, trong hành trình sinh tồn lần này, mọi người có tăng thêm tình thân hay không?"
Thẩm Gia Thư: "Đạo diễn, trong chúng ta có một cặp không phải người nhà mà."
Mọi người nhìn về phía Cố Họa và Lăng Càn.
Trì Thiển uống một ngụm sữa bò: "Em không hiểu rồi, đừng nhìn Lăng công tử năm nay mới mười mấy tuổi, thật ra anh ta đã là con của người khác rồi."
Sắc mặt Cố Họa và Lăng Càn đồng thời thay đổi.
"Trì Thiển, cô một ngày không nói bậy bạ là không chịu được có phải không? Tôi với Họa Họa làm sao mà thành mẹ con được?!" Lăng Càn nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
Trì Thiển: "Hả? Tôi có nói hai người là mẹ con sao? Chẳng lẽ anh không phải con trai của người nào đó à?"
Lăng Càn nghẹn họng, nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy ngôn ngữ của Trì Thiển, sắc mặt càng thêm khó coi.
Cố Họa mỉm cười dịu dàng: "Nhà tôi với nhà anh Càn có quan hệ rất thân thiết, nên không phân biệt như vậy."
Nói xong hai người nhìn nhau cười.
Thẩm Gia Thư: "Nhìn giống mẹ con thật."
Hai người: "..." Trong này chỉ có cậu là suốt ngày ba hoa nói bậy.
Thẩm Tĩnh: "Tôi với con trai nói là bố con, nhưng thật ra càng giống bạn bè hơn, nên tôi cảm thấy cũng không khác gì trước kia."
"Bố, vậy sau này con có thể gọi bố là anh được không?"
"Không được."
"Ồ."
Đến lượt Ôn Lê, nụ cười có phần gượng gạo: "Trước kia vì thành kiến mà tôi đã làm sai một số chuyện, khiến con gái vốn dựa dẫm và yêu quý tôi càng ngày càng xa cách. Nếu có thể, tôi hy vọng có thể bù đắp."
Đường Tâm né tránh ánh mắt, cúi đầu uống nước, không nói gì.
Trì Thiển: "Tôi đập vỡ cái gương, sau đó lại dán lại. Hôm sau soi gương, ôi mẹ ơi, cái thứ quỷ quái gì thế kia?"
Ôn Lê: "..."
[Làm thế nào mà Thiển muội có thể phát sáng và phát điên cùng một lúc vậy?]
[Không ai có thể sống sót quá một phút dưới lưỡi d.a.o của Thiển muội, nếu có, vậy thì thêm một nhát nữa]
Trì Phong Tiêu không nhịn được lấy tay che mặt, anh ta thật sự rất sợ Trì Thiển sẽ bị những người này đ.á.n.h c.h.ế.t ở đây vì cái tội ăn nói không kiêng nể.
Nghĩ vậy, anh ta liền nhắc nhở cô một câu.
Trì Thiển bày ra vẻ mặt bất cần đời: "Không sao, đ.á.n.h không lại thì cháu nhổ nước miếng."
Trì Phong Tiêu: "..."
Tổng đạo diễn: "Câu hỏi cuối cùng dành cho Trì Thiển."
Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên gương mặt tổng đạo diễn, những người khác đều cảm thấy câu hỏi tiếp theo chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Quả nhiên.
"Vị cư dân mạng này hỏi Trì Thiển, ngày nào cô cũng ăn cái gì mà đ.á.n.h rắm thối vậy?"
Đúng là một câu hỏi "thâm thúy".
Lăng Càn trực tiếp cười thành tiếng: "Hỏi hay lắm, tôi cũng rất muốn biết."
Trong mắt Cố Họa hiện lên vẻ mỉa mai.
Chỉ nghe thấy Trì Thiển chậm rãi nói: "Cho anh ngửi mùi thôi đã may lắm rồi, còn muốn công thức pha chế nữa à?"
Trì Phong Tiêu: "Ha ha ha ha ha!"
Mọi người: "..."
Vị cư dân mạng đặt câu hỏi: "..."
Không đấu lại, thật sự là không đấu lại.
Đúng lúc này, có một nhân viên công tác chạy vào: "Đạo diễn, không xong rồi, du thuyền của chúng ta bị bao vây rồi!"
