Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát - Chương 53

Cập nhật lúc: 05/11/2025 08:05

Kỷ Noãn Noãn vẫn luôn lo lắng rằng Lệ Bắc Hàn sẽ đột ngột đi xuống. Mãi cho đến khi công nhân đã lắp đặt mọi thứ đâu vào đấy, thu dọn sạch sẽ rồi mà Lệ Bắc Hàn vẫn chưa xuống.

Dọn dẹp như thế này khiến tâm tình cô trở nên thật thoải mái!

Rèm cửa sổ đổi thành màu xanh da trời, chất liệu dày hơn cái trước đây, có thêm một lớp vải lụa mỏng. Rèm có rất nhiều lỗ hình ngôi sao nhỏ nên cho dù có kéo rèm lại rồi thì ánh sáng vẫn có thể lọt qua những ngôi sao kia chiếu vào trong phòng, nhìn như những ngôi sao nhỏ lung linh vậy.

Gió khẽ thổi thì bóng những ngôi sao dưới đất cũng lay động, nhìn thật là lãng mạn.

Sofa là sự kết hợp giữa ba màu vàng, xanh lá và xanh lam khiến cả căn phòng bừng sáng lên.

Sau khi sửa sang thì phòng khách trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Đặc biệt, ban công ngắm cảnh rộng rãi ngoài kia là điểm sáng nhất.

Cô bày một cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh là một cái ghế treo, trên ghế có đệm lót trắng tinh, nhìn thấy vô cùng thư thái.

Kỷ Noãn Noãn bước lên trước ngồi xuống ghế thích thú lắc lư một hồi.

Lệ Bắc Hàn tính thời gian đẩy cửa ra đi xuống lầu.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là vóc dáng nhỏ bé đang tựa vào ghế treo kia. Môi cô đang mỉm cười, ngọt ngào đến gây nghiện. Anh nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có cảm giác, nơi có cô đương nhiên phải nên có dáng vẻ như thế này.

Tất cả mọi thứ đều nên có dáng vẻ mà cô thích.

Chỉ là trong chốc lát, dường như anh không còn tìm thấy được dáng vẻ trước đây của căn nhà trong ký ức mình nữa rồi. Anh chính là như vậy, mặc cho cô tung hoành bá đạo trong thế giới của mình!

Kỷ Noãn Noãn nhìn thấy Lệ Bắc Hàn thì lập tức đứng dậy. Cô hơi lo lắng nói: "Bắc Bắc, anh cảm thấy thế này có được không? Em chỉ sửa sang lại một tí xíu thôi”.

Sửa sang lại một tí xíu thôi?

Nếu mà để cô thoải mái sửa sang chắc cái nhà này cũng bị cô dỡ luôn rồi.

Thấy anh không nói gì, cô nhanh chân chạy tới trước mặt anh: "Có phải anh giận rồi không? Đây dù gì cũng là nhà của anh, em tự ý thay đổi như thế này là em không tốt. Nhưng em thật sự không thích cách trang trí trước đây, anh xem có phải bây giờ đã ấm áp hơn nhiều rồi không?"

Lệ Bắc Hàn nhìn xung quanh.

Đúng là rất ấm áp. Nhưng anh chính là sợ sự ấm áp này sẽ khiến anh đ.á.n.h mất chính mình, không còn tìm được mình của trước đây nữa.

"Bắc Bắc, sao anh không nói chuyện?"

Kỷ Noãn Noãn thật sự sợ anh sẽ giận, dù sao thì cô cũng sửa sang nhiều quá nên cũng không chắc anh có thể chịu đựng được sự biến đổi này không.

"Tôi đi nấu cơm”, Lệ Bắc Hàn xoay người đi vào phòng bếp.

Kỷ Noãn Noãn lập tức cười lên: "Em giúp anh”.

Lệ Bắc Hàn không nói gì ý là không hề tức giận! Tốt quá! Cô vốn nghĩ sẽ thay đổi từ từ nhưng bây giờ, một bước đã thành công rồi!

Nhưng mà khi nào mới "tán đổ" được Bắc Bắc đây?

"Đây là gì?", Kỷ Noãn Noãn nhìn đồ trong mâm, không kìm được tò mò hỏi.

"Bơ lạt”.

"Trời ạ! Anh còn biết làm cái này sao? Có phải hôm nay sẽ có bánh ngọt ăn không?"

"Ừm”, Lệ Bắc Hàn gật đầu.

Những bữa ăn dưới ánh nến đều có bánh ngọt mà, đúng không? Bữa ăn kiểu Trung hôm nay anh cũng đổi thành bữa ăn kiểu Tây.

Anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình đã mày mò học cách làm bánh ngọt trong vòng hai ba tiếng ở trên lầu.

Nhìn anh thao tác thuần thục, Kỷ Noãn Noãn cũng không tin đây là lần đầu tiên anh làm bánh.

Cô kìm không được giơ tay quệt một ít kem rồi cho vào trong miệng.

"Thật thơm! Bắc Bắc, anh cũng nếm thử đi!"

Lệ Bắc Hàn không chú ý nên há miệng ra ngậm, đột nhiên anh phát hiện thứ cô đưa qua lại là ngón tay của cô.

Trong chốc lát, nhiệt độ trong phòng bếp tăng cao.

Cảm giác được lưỡi anh cuốn đi lớp kem trên ngón tay cô, cái cảm giác tê tê nhột nhột kích thích từng sợi thần kinh của cô! Một dòng điện chạy dưới lớp da của cô, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng!

Bây giờ cô mới phát hiện khoảng cách giữa bọn họ gần trong gang tấc!

Bốn mắt nhìn nhau, vô số sự mập mờ chuyển giao với nhau.

"Ngon không?", cô thỏ thẻ hỏi.

Lệ Bắc Hàn ngậm ngón tay của cô, cứng đờ người.

Anh nhanh chóng nhả tay cô ra rồi quay mặt đi.

"Em có ngon không?", Kỷ Noãn Noãn lại hỏi.

Tai của Lệ Bắc Hàn đỏ bừng lên.

Kỷ Noãn Noãn thoáng chốc đã phát hiện được sự thay đổi này, không ngờ Bắc Bắc cũng có lúc đáng yêu như thế này? Người ta thì đỏ mặt còn anh thì đỏ tai! Xấu hổ rồi sao?

Rõ ràng người bị ngậm ngón tay là cô mà? Sao anh lại xấu hổ như thế này chứ?

Lệ Bắc Hàn cảm thấy ánh mắt của Kỷ Noãn Noãn như lửa thiêu vậy khiến toàn lưng anh nóng bừng. Bọn họ chung sống với nhau, anh luôn là người bị động, thật là bại dưới tay cô không còn mảnh giáp.

* * *

Sáng hôm sau vừa đến công ty thì cô nhận được điện thoại của ông nội, Tống Ấp Hành đã tới nhà họ Kỷ.

Cô nghĩ Tống Ấp Hành sẽ tới vào buổi chiều hoặc tối nhưng không ngờ anh ấy lại tới sớm như vậy. Nếu cô đã quyết định gặp mặt anh ấy thì cũng chỉ có thể gác lại công việc để về nhà họ Kỷ.

Kỷ Noãn Noãn lái xe vào nhà họ Kỷ.

Thím Ngô đi qua nói với cô: "Cô chủ, ông cụ và cậu Tống đang chơi cờ sau vườn”.

"Được, con qua ngay”, Kỷ Noãn Noãn lên lầu thay một bộ đồ ở nhà thoải mái một chút tồi lại trang điểm sơ lại mới ra sau vườn.

Tống Ấp Hành đang chơi cờ với ông cụ Kỷ trên một cái bàn được điêu khắc từ gốc cây.

Trên bàn cờ, quân đen quân trắng sắp đầy cả bàn cờ rồi. Điều này cho thấy trận đ.á.n.h này kịch liệt đến nhường nào.

"Ông nội”, Kỷ Noãn Noãn dịu dàng gọi một tiếng.

Ông cụ Kỷ lập tức quay người ngoắc tay với Kỷ Noãn Noãn: "Lại đây, Noãn Noãn, ông giới thiệu với con một người”.

Tống Ấp Hành đứng dậy, ấm áp gọi: "Tiểu Noãn”.

"Anh Tống”, Kỷ Noãn Noãn chào lại.

Ông cụ Kỷ ngây người một lát: "Hai đứa gặp nhau rồi sao?"

"Dạ vâng. Hôm qua chúng con tình cờ gặp nhau ở một nhà hàng. Tiểu Noãn không khác gì lúc bé, con vừa nhìn đã nhận ra ngay”, Tống Ấp Hành nhỏ giọng trả lời, giọng nói ngọt trong như nước suối.

"Chắc chắn là con bé Noãn Noãn quên sạch mọi chuyện rồi”, ông cụ Kỷ nhìn Kỷ Noãn Noãn.

Cô cười gật đầu rồi khoác lấy cánh tay ông làm nũng: "Ông nội, thường này ông cũng đâu có kể gì với con đâu”.

"Ừm, đều là lỗi của ông cả”, ông cụ Kỷ cưng chìu trả lời cô.

"Ông nội, ông và anh Tống tiếp tục chơi cờ đi, con đi pha trà cho mọi người”.

"Được”, ông cụ Kỷ cười cười gật đầu nhưng tay cầm quân cờ trắng vẫn chưa biết đ.á.n.h thế nào.

Kỷ Noãn Noãn lấy trà nguội đổi đi rồi lại cho thêm lá trà mới vào. Từ nhỏ cô theo ông nội cũng học được rất nhiều cách pha trà, trình độ pha trà cũng rất cao thâm.

Trong lúc ông cụ Kỷ đang suy nghĩ nước cờ thì Tống Ấp Hành ngẩng đầu nhìn Kỷ Noãn Noãn. Ánh mắt anh ấy dừng trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô. Lúc nhỏ, gương mặt nhỏ này của cô tròn lựng, không gầy như bây giờ.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hồng phấn, buộc tóc củ tỏi đơn giản để lộ ra phần gáy dài, không hề có vẻ sắc bén như tấm ảnh anh nhìn thấy trên tạp chí mà lại có vài phần dịu dàng của cô em gái nhỏ nhà hàng xóm. Ngón tay thon dài trắng mút ẩn hiện trong làn khói trắng. Đến pha trà cũng trở thành một cảnh tượng hút mắt như vậy.

Anh ấy nhìn đến si mê.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.