Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát - Chương 65: Anh Tự Xử Sao?
Cập nhật lúc: 05/11/2025 08:07
“Em biết rồi! Nửa năm rất là dài đó, một hai ngày không đáng là gì!", Kỷ Noãn Noãn ra vẻ chẳng sao cả trả lời anh.
"Em lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?"
Kỷ Noãn Noãn: …
Lệ Bắc Hàn bỏ đũa xuống, đi thẳng lên lầu!
Kỷ Noãn Noãn nhìn bóng lưng của anh mà sửng sốt!
Sao vậy?
Cô làm sai ở đâu sao?
* * *
Hạ Nhất Luân nhận được điện thoại của Lệ Bắc Hàn thì vội vã chạy tới nhà anh. Bình thường không có việc khẩn thì Lệ Bắc Hàn tuyệt đối không cho anh ấy tới nhà!
Ngay lúc chuẩn bị tới nhà Lệ Bắc Hàn thì Hạ Nhất Luân lại nhận được một cuộc điện thoại.
"Không cần tới nữa”.
"Sếp Lệ, tôi đã ở trước cổng nhà rồi”, Hạ Nhất Luân còn sợ mình tới trễ nữa cơ!
"Hai tiếng sau hãy tới!"
Hạ Nhất Luân ngây ngốc nhìn điện thoại, còn nghĩ mình nghe nhầm nữa!
Thật sự phải đợi hai tiếng sao?
Thôi được rồi, đợi thôi!
Kỷ Noãn Noãn thấy Lệ Bắc Hàn mãi chẳng xuống thì ở phòng khách vừa xem tivi vừa đợi Hạ Nhất Luân.
Thời gian cứ dần dần rồi, Kỷ Noãn Noãn không kìm được ngáp một cái. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn một giờ trôi qua rồi! Sao Hạ Nhất Luân còn chưa tới? Cô đứng dậy đi lên lầu, đẩy cửa phòng sách ra.
Lệ Bắc Hàn đang nhìn máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không thèm ngẩng đầu nhìn.
Kỷ Noãn Noãn gõ nhẹ cửa: "À, bao giờ Hạ Nhất Luân mới đến vậy?"
"Đợi chút, tôi đã báo cho anh ta rồi”.
"Ừm, được”, Kỷ Noãn Noãn gật đầu rồi rón rén đóng cửa lại.
Nếu Hạ Nhất Luân sẽ đến thì cô cũng không thể cho anh ấy leo cây được, chỉ có thể đợi thôi. Cô xoay người đi về phòng của mình, lấy ra bịch khoai tây chiên từ trong ngăn kéo, vừa ăn vừa chơi game.
Đột nhiên, một bàn tay vươn tới trước mặt cô giật gói khoai tây chiên đi.
Lệ Bắc Hàn? Sao đột nhiên anh lại xuất hiện vậy!
"Anh trả khoai tây chiên cho em!", cô thật sự sợ anh sẽ lại vứt đi nên nhanh chóng giơ tay lên giành lại.
Lệ Bắc Hàn cầm gói khoai tây chiên giơ lên cao. Kỷ Noãn Noãn nhảy lên cũng không lấy được.
Cô lập tức leo lên ghế để giành lại!
Lệ Bắc Hàn kéo cổ tay cô lại: "Sao em cứ thích ăn ba cái thực phẩm bậy bạ này?"
"Thỉnh thoảng ăn chút có sao đâu? Anh trả lại cho em!", Kỷ Noãn Noãn giằng co một hồi mà chẳng có cách nào lấy được gói khoai tây chiên từ tay anh.
Đột nhiên chân đứng không vững, ngã về phía sau!
Cô hoảng loạn kéo áo của Lệ Bắc Hàn để đứng vững lại!
Kết quả cả hai người đều bị ngã ra sau!
Kỷ Noãn Noãn cảm thấy dưới lưng mềm mại, cô ngã xuống giường. Sau đó Lệ Bắc Hàn ngã đè lên cô!
Còn may anh kịp thời chống tay! Nếu thật sự đè lên cô thì có lẽ cô thở không nổi rồi!
Chỉ là, cái tư thế này...
Có chút khó tả!
Tay của Kỷ Noãn Noãn vẫn còn đang nắm chặt áo của anh.
Hơi thở của hai người cứ vương vấn với nhau, không phân biệt được của ai, thu hút lẫn nhau, không khí có phần mờ ám.
Kỷ Noãn Noãn dùng lực kéo áo của anh để gượng lên. Cơ thể Lệ Bắc Hàn càng ngày càng tiến lại gần cô...
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên hôn lên môi anh một cái để thử phản ứng.
Nụ hôn phớt nhẹ kia giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước vậy. Tuy rằng nhẹ phớt qua nhưng lại đủ để gợi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Kỷ Noãn Noãn từ từ thả áo của anh ra, hai tay ôm lấy eo của anh rồi hôn lên môi anh.
Môi anh mềm mại lại hơi lành lạnh dần dần nhuốm hơi ấm từ cô.
Nụ hôn của cô lúc nào cũng hời hợt như vậy, khiến trái tim anh loạn nhịp lại vừa chỉ cho anh một chút chút...
Cô không biết điều anh muốn là gì! Anh chỉ hận không thể ăn sạch cô!
"Ưm...” Kỷ Noãn Noãn hừ nhẹ một tiếng, nhíu chặt mày.
Đối diện với câu trả lời mạnh mẽ của anh, cô không hề có sức chống đỡ, đôi bàn tay nhỏ níu chặt lấy áo của anh.
Nụ hôn của anh khiến cô cảm thấy như bị một con dã thú c.ắ.n xé vậy, vừa nhẹ nhàng vừa đau lại vừa cảm thấy ngứa ngáy.
Những nơi anh hôn qua đều có đ.á.n.h dấu lãnh thổ của mình!
Đột nhiên! Một hồi chuông điện thoại reo lên cắt ngang trạng thái của hai người.
Lúc này Kỷ Noãn Noãn mới phát hiện áo quần của mình xộc xệch, hai tay của anh đặt ở eo cô nóng bỏng! Có lẽ một giây sau sẽ tiếp tục đi xuống...
Bây giờ cô đâu còn để tâm đến cuốc điện thoại kia!
Nhưng cô lại không thấy lửa d.ụ.c vọng cháy bùng trong mắt Lệ Bắc Hàn.
Lẽ nào chỉ trong một giây anh có thể bình tĩnh lại sao?
Không! Cô không tin!
Nếu anh có thể bình tĩnh như vậy thì sao cô có thể bị lột ra như bây giờ chứ!
"Điện thoại!", Lệ Bắc Hàn đưa điện thoại tới cho cô.
Đuôi mắt anh quét lên màn hình hiển thị số điện thoại.
Tống Ấp Hành!
Kỷ Noãn Noãn hít một hơi rồi mới bắt máy.
"Noãn Noãn, tiệc đã chuẩn bị gần xong rồi, khi nào em về? Hay là anh tới đón em nhé?"
"Không cần đầu, bây giờ em ở ngoài. Có một số chuyện cần giải quyết, có thể em về trễ chút”.
"Đang xử lý chuyện trên mạng sao?"
"Vâng”, Kỷ Noãn Noãn gật đầu: "Nhưng em có thể tự giải quyết”, Cô nói như vậy là vì không muốn Tống Ấp Hành nhúng tay vào.
"Được, cần gì thì lúc nào cũng có thể nói với anh nhé”.
"Vâng, em cúp máy đây”, Kỷ Noãn Noãn vội vàng cúp máy. Lệ Bắc Hàn đã xoay người lại, cô lập tức nhảy xuống giường chạy tới trước mặt anh. Áo quần vốn dĩ đã bị mở nút rồi, hành động này của cô khiến nó tuột xuống đất luôn!
Trên làn da trắng như ngọc đều là dấu vết màu đỏ anh để lại. Trên người cô chỉ còn bộ đồ lót, vô cùng khiêu gợi!
Lệ Bắc Hàn biết thân hình của cô đẹp thế nào! Mời gọi thế nào!
Anh kéo áo che lại cho cô. Kỷ Noãn Noãn nhân cơ hội bám vào người anh!
Lệ Bắc Hàn: !
"Vì sao?", gương mặt nhỏ của cô lộ vẻ khó hiểu! Cô không hiểu vì sao anh lại thế này!
Rõ ràng trước đây cô còn cảm nhận được!
"Mặc đồ vào, Hạ Nhất Luân chắc sắp tới rồi đó!", Lệ Bắc Hàn đặt tay lên vai cô, đẩy cô ra rồi chuẩn bị rời đi.
Anh không muốn cô cứ hỏi mãi vấn đề này.
Anh chỉ là không muốn hưởng thụ điều tốt đẹp của cô trong lúc anh chưa có khả năng mang lại hạnh phúc và tương lai cho cô.
Đêm hôm đó anh đã mất khống chế một lần, anh không thể phạm sai lầm lần nữa!
"Lệ Bắc Hàn! Anh đứng lại cho em!", tim của Kỷ Noãn Noãn như bị đ.â.m một d.a.o thật mạnh. Cô đi tới trước mặt anh, buộc phải làm rõ chuyện gì xảy ra!
Cô còn chưa lên tiếng thì đã cảm thấy mình uất ức.
Đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn lệ, nhìn chăm chăm vào Lệ Bắc Hàn truy hỏi: "Anh tìm người phụ nữ khác rồi sao?"
"Không có”.
Kỷ Noãn Noãn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hít hít mũi, nước mắt suýt chút nữa tuôn ra.
"Vậy anh tự xử sao?"
"Ừm”, Lệ Bắc Hàn gật đầu.
Anh vốn nghĩ nói như vậy cô sẽ không tiếp tục hỏi nữa.
Dòng nước mắt Kỷ Noãn Noãn vừa nhịn lại chợt tuôn trào!
"Em hiểu rồi!"
Lệ Bắc Hàn: Em hiểu cái gì rồi?
