Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 17
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:10
“Đến đây, cùng đến xem.” Tề Thiên Lỗi không nói lời nào kéo nàng gia nhập hàng ngũ phê duyệt sổ sách. Lần này vốn là muốn dạy nàng những công phu này.
Ngọc Hồ thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng! Nàng thật sự ghét những thứ chữ nghĩa chi chít này. Nhưng Thư đại nương người ta cũng là một nữ lưu, tính toán nhanh như bay, nếu nàng còn qua loa nữa thì có chút không ra gì!
Đương nhiên, dưới sự ép buộc học tập, nàng tiến bộ tương đối nhanh, nhưng nàng tương đối tò mò chính là quá trình kết giao hai nam nhân này cùng Thư đại nương. Tề Thiên Lỗi này, luôn thích bảo nàng đoán, không muốn hào phóng cung cấp giải đáp.
Thẳng đến khi toàn bộ sổ sách kiểm tra đối chiếu xong, trăng đã lên tới giữa trời. Dưới lầu bày rượu và thức ăn thượng hạng, bọn họ mới có thể duỗi người xuống lầu ăn.
Thư đại nương thật sự là một người linh hoạt lại hiên ngang, ngay cả uống rượu cũng không nhường đấng mày râu, toàn trường đều do nàng chủ đạo. Ngay cả cạn vài chén rượu cũng chỉ thấy hai gò má bạc hồng mà thôi! Ngọc Hồ chỉ dám uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, nghĩ đến trượng phu của nàng là tính toán để cho nàng lây nhiễm hết thảy thói quen xấu! Khuyên nàng uống nhiều một chút. Hắn thích nhìn bộ dạng say rượu của nàng.
Thư đại nương một khi bỏ qua công việc, liền hoàn toàn hào phóng, chắp vai với Lưu Nhược Khiêm.
“Này! Ta nói các ngươi cũng quá không nể mặt ta! Nhà ta một nhã phòng hai mươi gian, còn sợ không ở được sao? Lại đi đặt chân khách điếm, các ngươi chê ta chậm trễ hay keo kiệt hả?”
Lưu Nhược Khiêm nhàn tản nói: “Cũng không phải! Tránh hiềm nghi mà thôi. Về phần lão đệ Thiên Lỗi của ta, đã có thê thất chẳng lẽ còn đi để cho nha đầu Tú Ba kia quấy nhiễu không ngớt?”
“Này! Đừng kéo ta vào!” Tề Thiên Lỗi đang ân cần lột vỏ cua cho Ngọc Hồ, để nàng nhắm rượu ăn.
Nhưng Thư đại nương cũng không buông tha người.
“Này cái gì? Tú Ba người ta mong ngóng đợi ngươi hai năm, không ngờ thiếu gia ngươi chỉ chịu bỏ tiền ra mua nàng lại không cho nàng hầu hạ!”
Ngọc Hồ trừng mắt nhìn, nàng đã quên rụt rè, hai tay nguy hiểm bò lên bả vai Tề Thiên Lỗi, chậm rãi tới gần cổ.
“Huynh mua nữ nhân ở chỗ này?”
“Ta chỉ là không muốn thấy một nữ hài tốt lưu lạc mới mua tự do cho nàng, nhưng mà……” Tuy rằng Tề Thiên Lỗi thích lão bà ghen, nhưng khi nàng uống say loại vui đùa này không thể đùa được! Nhưng còn chưa kịp nói xong, đã bị Lưu Nhược Khiêm e sợ thiên hạ không loạn chặn lại: “Đúng vậy, đúng vậy – nữ hài kia xinh đẹp vô cùng, mỗi lần tới đây, Tú Ba cô nương đều vội vàng chạy tới hầu hạ hắn, thật kỳ quái tin tức lần này cũng quá không linh thông! Thư đại cô nãi nãi, sao không thấy trợ thủ đắc lực của ngươi?”
Thư đại nương vừa đáp vừa xướng, còn giơ ngón tay hoa sen lên nũng nịu nói: “Ta vừa nghe lần này đến đây có hai nam một nữ, trong lòng đã nắm chắc! Tuy rằng Tú Ba mong muốn làm nhị phòng, cũng không nên để cho nàng đột nhiên nhìn thấy chính thất nương nương tự biết xấu hổ, dù sao cũng phải thăm dò tâm ý Tề tam công tử như thế nào a! Hơn nữa người ta mới tân hôn, chạy ra một nữ hài quấy nhiễu thật không thú vị. Ta nói, Tề tam công tử, không muốn dính nàng cũng đừng đối tốt với nàng, hại nàng hai năm qua một trái tim thiếu nữ gắt gao đi theo ngươi, hại thảm người ta.”
“Tề Thiên Lỗi – diễm phúc không ít a!” Ngọc Hồ hai tay ôm về phía cổ hắn rống khẽ: “Huynh dám đối tốt với nữ nhân ngoài ta, ta thiến huynh trước─”
“Ngọc Hồ─” Tề Thiên Lỗi ôm nàng ngồi ở trên đùi, chật vật lại phẫn nộ quét mắt nhìn “Sinh tử chí giao” của hắn! Đầu năm nay, thật sự tìm không thấy mấy người thiện lương!
Chỉ thấy Thư đại nương cùng Lưu Nhược Khiêm vẻ mặt ý cười cùng biểu tình xem kịch vui. Xác thực, cỡ nào ngàn năm có một! Hơn ba năm qua, Tề tam công tử tao nhã lịch sự, mọi chuyện lạnh nhạt, luôn luôn đứng ở vị trí thanh nhàn xem chê cười của người khác, hơn nữa thích xem Lưu Nhược Khiêm bị các sắc nữ tử theo đuổi thê thảm rầm rộ, mỗi tháng một lần cùng với Thư đại nương cầm đao c.h.é.m người chê cười!
Phi thường phi thường khó được hôm nay may mắn tiêu khiển hắn, hơn nữa một mũi tên trùng trùng điệp điệp báo mối thù, không có bí quyết gì, châm ngòi ly gián mà thôi! Bởi vì Tề Thiên Lỗi quan tâm! A! Khoái ý cỡ nào!
“Ngọc Hồ! Ta không có ý định cưới nữ nhân khác.” Việc cấp bách của Tề Thiên Lỗi chính là trấn an kiều thê.
Nói thật, lực tay nàng không nhỏ, cho dù không bóp c.h.ế.t hắn cũng rất đau.
Ngọc Hồ buông lỏng tay, lại hỏi: “Nam nhân kia đâu? Có định cưới mấy người tới chơi không?”
“Không có!” Ông trời, hoang đường đến tức giận!
Hai tay nàng sửa lại cổ áo hắn.
“Ta nói cho huynh biết, huynh không thể có nữ nhân khác! Nếu huynh dám có, ta sẽ g.i.ế.c huynh, sau đó nuôi một trăm nam nhân để cho huynh mất mặt─”
“Sẽ không đâu - hắn không dám!” Lưu Nhược Khiêm ở một bên nhỏ giọng phụ họa.
“Đúng nha đúng nha – muội tử muội không thấy vẻ mặt sợ hãi của Tề tam công tử, hắn không dám đâu!” Thư đại nương nghẹn một khuôn mặt xinh đẹp, luôn miệng nói. Thật sự là nhịn không được, rút khăn tay ra trốn sang một bên cười to.
Ngọc Hồ hài lòng tựa đầu lên vai trượng phu, ôm eo hắn.
“Thiên Lỗi, cho dù huynh thần bí như vậy, ta vẫn thích loại ăn chơi trác táng như huynh, yên tâm, ta sẽ không khi dễ huynh─ta sẽ giúp huynh đánh người xấu. Huynh không cần sợ a─ta bảo vệ huynh.”
Thời khắc cảm tính như vậy, hẳn là có lãng mạn trước hoa dưới trăng, mà không phải đối mặt với hai nam nữ nhàm chán ngồi xổm trước mặt xem kịch vui! Tề Thiên Lỗi ôm ái thê nửa say, định đến bên hồ sen rừng trúc ở hậu viện nói chuyện yêu đương, vì thế đối với hai người chuẩn bị cười to nói: “Hết thảy cứ tự nhiên, người lạ chớ gần.”
“Này, chỉ có “người lạ” là không được tiếp cận sao?” Lưu Nhược Khiêm trêu ghẹo.
“Còn có hai người và con lợn nữa!” Chỉ vài câu ngược lại đã đẩy họ vào thế bí!
Cho nên nói, Tề tam công tử luôn luôn giả ốm yếu này cũng không phải dễ chọc, lúc cần thiết hắn đều cay độc hơn so với ai khác!
