Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 20
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:11
“Cái gì mà thời gian sắp đến rồi? Những đám mây này ở dưới chân núi cũng nhìn thấy, đứng giữa chúng cũng chỉ giống như cảm giác sương mù bao phủ mà thôi.”
Tề Thiên Lỗi ôm nàng nhìn về phía đá lớn.
“Nàng xem! Trên đó khắc rất nhiều tên người.”
Xác thực, trên đá trắng có không ít chữ, đủ loại kiểu dáng, có khắc lên, có lấy bút viết lên, thiếu chút nữa lấy bùn mực đắp lên bàn tay, ít nhất có hơn trăm cái tên.
“Thật vô đạo đức, có phải người tới đây nhất định phải chứng minh bọn họ đã tới không bằng? Một khối đá trắng tốt đẹp, lãng phí rồi.”
“Không! Không phải chứng minh bọn họ đã tới, mà là chứng minh bọn họ thành Phật rồi!”
Ngọc Hồ kinh ngạc nhìn về phía hắn, hô khẽ: “Bọn họ cho rằng nhảy xuống là có thể đắc đạo thành tiên? Trong thiên hạ làm sao có thể có người ngốc như vậy! Thần tiên dễ làm như vậy, Tây Phương Tịnh Thổ sớm đã không thể ở nổi rồi!”
“Ồ! Nàng không mù quáng nha!” Hắn ha ha cười.
Ngón tay nàng xoa xoa n.g.ự.c hắn.
“Ta nói rồi, không đọc sách cũng không có nghĩa là ta ngốc!”
“Vâng vâng vâng! Nương tử tốt của ta!” Hắn lập tức khoa trương cúi chào, chọc cười Ngọc Hồ. Nàng đ.ấ.m hắn một cái.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tề Thiên Lỗi tiện tay mang rượu và thức ăn lên núi ra, Ngọc Hồ trải khăn vải. Hắn là người rất biết hưởng thụ tất cả, từ trên cao nhìn xa, cho dù không phải thi nhân cũng nên nhã hứng lấy rượu hợp cảnh. Ngọc Hồ nghĩ mình có thể bị hắn lây bệnh, cảm thấy phương pháp hưởng thụ sinh mệnh này thật tốt. Ai! Rượu cay như vậy cũng có thể hưởng lần nữa, hắn và nàng, có chút ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Vừa uống rượu dùng bữa, hắn vừa báo cho núi Đới Vân biết truyền thuyết “Thành Phật Nhai”.
“‘Thành Phật Nhai’ còn gọi là ‘Xá Thân Nhai’; sẽ có truyền thuyết này tất cả đều là do tầng mây quanh năm bao phủ trên đỉnh núi tác quái. Vào một thời khắc nào đó, ánh mặt trời từ mặt sau của tầng mây chiếu vào, các đỉnh núi đều có thể thấy được ánh sáng bảy màu huyễn lệ, từ lâu đã không phải là chuyện mới. Nhưng trên đỉnh núi này có thể không giống nhau, có lẽ là góc độ vừa vặn, cộng thêm khúc xạ gì đó, lại dựa lưng vào một tảng đá trắng cực lớn, khi ánh mặt trời chiếu thẳng tới, lại phản xạ trở lại giữa tầng mây, nếu lúc này có người đứng ở phía trước tảng đá trắng, sẽ nhìn thấy trong biển mây đối diện có hình ảnh bảo tướng trang nghiêm, ánh hồng vạn trượng giống như hình ảnh vũ hóa thành tiên; người ngốc một chút liền cho rằng đây là chỉ thị trời cao ban cho, chứng minh hắn trời sinh thần cốt, đã đến hết kiếp số, có thể trở về Thiên Đình, lập tức tùm nhảy xuống, khoái trá bầm thây vạn đoạn! Mấy ngàn năm nay, anh hồn “hy sinh” ở đây không ngớt, cho nên mới gọi là “Xá Thân Nhai” hoặc “Thành Phật Nhai”. “Thần tiên” không cam lòng vô danh liền ở trên tảng đá viết xuống ‘Chấm chấm chấm thành tiên tại đây X năm X tháng’, người không biết xấu hổ một chút thậm chí viết xuống hậu nhân phải xây miếu tưởng niệm cúng bái thay hắn như thế nào.”
PS: cũng không phải tác giả bịa đặt: Trong đại lục quả thật có vực thẳm như vậy, nhưng không biết nằm ở dãy núi nào.
Ngọc Hồ chớp chớp đôi mắt hạnh, lập tức nhảy lên ngắm nhìn ra xa biển mây tuyệt đẹp trước mặt, mặt trời dần dần nhô lên từ đám mây, lặng lẽ nhuộm những đám mây bông xốp thành vạn đạo hào quang.
“Thật sự sẽ có loại chuyện kỳ lạ này sao?”
“Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, là có đạo lý, đợi một khắc nữa sẽ biết kết quả. Ba năm trước ta cùng Lưu huynh vì xác minh truyền thuyết này, dùng một tháng, mỗi ngày mặt trời chưa ló đã chạy lên núi, mặt trời lặn mới xuống núi, mới nhìn thấy kỳ cảnh này. Lần này chúng ta tính toán chuẩn, nàng có thể chiêm ngưỡng tận mắt. Tương lai còn có thắng cảnh danh xuyên kỳ lạ hơn để xem, ta sẽ dẫn nàng đi cùng.”
Ngọc Hồ ngồi ở bên cạnh hắn, toàn thân dựa vào trong lòng hắn, bỗng nhiên cảm thấy hắn là một nam nhân tài ba.
“Thiên Lỗi, huynh đối với ta thật tốt, ta không biết nam nhân lại đối xử với thê tử như vậy.”
“Bằng không nàng cho rằng nên làm như thế nào mới là đạo phu thê?” Hắn nhướng mày, thuận tay đút nàng một chén rượu trắng.
“Ta không hiểu, trước kia ta chưa từng xuất giá.” Nàng nhún vai. “Nhưng mà, cha ta cũng không cho phép nương ta đi lung tung; ra ngoài tuyệt không cho phép bà đi cùng, luôn sai cho bà một đống việc nhà, cho đến khi ông về nhà còn làm không xong. Sau đó phu thê bọn họ sẽ cãi nhau, nương ta khi tức giận sẽ về nhà thân nương, chỉ có như vậy thôi! Phu thê dường như là ở chung như vậy! Huynh đối với ta quá tốt, người ta sẽ kỳ quái đó?”
“Hoặc là nói ta sợ thê tử? Sợ cái gì? Ta lại không sống vì bọn họ! Tương lai ta trở thành nhân vật đứng đầu, người đến nịnh bợ còn sợ không? Là dệt hoa trên gấm hay là đè nén giẫm ép, liên quan gì đến ta?”
Nàng khẽ cười, dùng sức hôn lên mặt hắn.
“Đúng! Cho nên huynh thích làm gì thì làm, hoàn toàn không để ý tới người khác phê bình, mặc cho lời đồn lưu truyền, dù sao cũng không tổn thương huynh.”
Tề Thiên Lỗi dựa lưng vào đá trắng, khẽ vuốt mái tóc của nàng, thấp giọng nói: “Tề gia buôn bán là không từ thủ đoạn. Người buôn bán đương nhiên lấy kiếm tiền làm mục đích thứ nhất, nhưng làm người phải có tâm tồn phúc hậu mới tốt. Hàng năm lần thứ hai phân lương chia cho người nghèo chẳng qua là hành động mua thiện danh hư hoa, lúc buôn bán làm cho người khác cửa nát nhà tan có tính là gì. Ngọc Hồ, ta không ngại Tề gia rơi vào trong tay ai, loại thủ đoạn bá đạo này của thái quân ta làm không được, cho nên ta mới cùng Liễm Hồng, Lưu huynh hợp lực sáng tạo ‘Hồng Đồ’. Đủ loại chuyện ở Tề gia, cũng khó cho nàng bao dung! Không có nữ nhân nào lại thích một trượng phu vô dụng, nhưng nàng, ai……” Hắn mỉm cười, nhớ tới vẻ mặt Ngọc Hồ đang đứng ra bảo vệ hắn.
Ngọc Hồ thở ra một hơi. “Thì ra mấy ngày đó huynh thử ta, như thế nào? Đủ tư cách mới dẫn ta ra ngoài? Nếu không hợp ý huynh thì như thế nào?”
“Không thế nào, cố gắng thả tiểu oa oa đến lòng bàn chân nàng là được! Oa!”
Ái thê của hắn hung hăng nhéo eo hắn một cái.
“Đại sắc ma! Huynh chuyên tìm cơ hội khi dễ ta!”
Hắn cười ha ha, ôm chặt lấy nàng vừa hôn lại hôn.
