Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 24
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:11
Ba người đang muốn lên xe ngựa, không ngờ cửa lớn đi ra một thân ảnh xanh biếc, là vị cô nương Tú Ba xinh đẹp kia, nhẹ nhàng lại ai oán nói: “Lưu đại ca, Tề đại ca, các huynh muốn đi du hồ phải không?”
Tránh được đêm qua, Tú Ba quyết tâm chiến đấu hăng hái đến cùng.
Lưu Nhược Khiêm không trả lời, ánh mắt tỏ vẻ rất rõ ràng: Nàng ta là chuyện của Tề Thiên Lỗi. Cho nên Tề Thiên Lỗi đành phải đáp lại: “Nếu hôm nay muội không có việc gì rảnh rỗi, không ngại cùng đến đi!”
“Cảm ơn Tề đại ca!” Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Ba sáng lên, cho rằng mình còn có một chút hy vọng. Lên xe ngựa, một mực nhìn Tề Thiên Lỗi bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu, dường như cũng quyết ý ở chung thật hoà thuận cùng Ngọc Hồ, cộng sự một chồng, cho nên hôm nay Ngọc Hồ không có cảm nhận được bất kỳ địch ý nào.
Trước khi đi thuyền, Tề Thiên Lỗi tri kỷ đi mua mứt hoa quả mơ ngọt các loại đồ ăn vặt, dự định để cho Ngọc Hồ ăn tận hứng. Mà Tú Ba chiếm ưu thế cũng cứng rắn đi theo, chờ ở trên thuyền, chỉ có Lưu Nhược Khiêm cùng Ngọc Hồ!
Ngọc Hồ nhẹ nhàng đè xuống bất mãn trong lòng, nhưng không nói gì, nàng có lòng tin đối với Thiên Lỗi. Nhưng gọi nàng không ra một tia chua xót ghen tuông là không có khả năng, nhịn không được hỏi Lưu Nhược Khiêm: “Thiên Lỗi làm sao lại mua muội ấy vậy?”
Lưu Nhược Khiêm đứng ở bên cạnh nàng, cười nói: “Hai năm trước đây khi đến đây thị sát làm ăn, thỉnh thoảng sẽ đến nơi trăng hoa bàn chuyện làm ăn, Tú Ba cũng là bởi vì phụ thân làm ăn thất bại mà bị đẩy vào hố lửa, liều c.h.ế.t không tiếp khách mà ý đồ chạy trốn, vừa vặn được Thiên Lỗi cứu! Mua nàng ta, an trí nàng ở bên kia Thư đại nương, Tú Ba nhịn không được một mực muốn lấy thân báo đáp, muội biết nữ nhân mà, một khi ân nhân cứu mạng lớn lên tuấn tú, nhất định phải dùng cái này báo ân không bằng! Làm cho Thiên Lỗi đành phải thu nàng làm nghĩa muội, cho nàng họ Tề, để phòng ngừa nàng khăng khăng một mực. Ở bên này, Thiên Lỗi không có vỏ bọc ‘ốm yếu’, lại lớn lên tuấn mỹ, nữ nhân rất nhiều người ái mộ không ít, ngay cả ta cũng phải đứng sang một bên! Muội ghen sao?”
Ngọc Hồ cười cười, cho dù lòng dạ hẹp hòi cũng không chịu biểu hiện ra ngoài ở trước mặt hắn, người này rất thích trêu chọc người!
“Ta ghen? Ghen với một tiểu nữ nhân chẳng có chút đe dọa nào sao? Tình bạn sâu sắc giữa các huynh ta còn chẳng để ý, huống chi là những người mà Thiên Lỗi không hề để tâm, chẳng lẽ ta lại ngu ngốc đến thế sao?”
“Muội không ngại? Lời Tề gia truyền từ trên xuống dưới sẽ không dễ nghe đâu.” Lưu Nhược Khiêm nhướng mày, vẫn tò mò phản ứng của nàng.
“Người nên để ý chính là các huynh! Ta? Nhiều lắm là bị người khác đáng thương mà thôi. Huống chi ta rất cảm kích huynh xuất hiện khi Thiên Lỗi tứ cố vô thân. Ở Tề gia, tình cảnh của chàng gian nan, thay vì tranh sủng cùng đại ca kết bái huynh, còn không bằng hợp lực đến đối phó với cuồng đồ Kha Thế Chiêu. Muốn hạ huynh, trước hết phải hạ được kẻ địch đã! Đêm qua Thiên Lỗi dạy: Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu!” Đôi mắt đẹp của nàng linh chuyển, cũng không để cho Lưu Nhược Khiêm giễu cợt nàng.
Lưu Nhược Khiêm cười to nói: “Nói hay lắm! Thiên Lỗi nói đúng, không cho muội đọc sách quá đáng tiếc rồi! Nếu muội không phải là người của Thiên Lỗi, ta sẽ theo đuổi muội làm bạn lữ của ta, ta cần nữ nhân thông minh làm thê tử, nhưng lại không thể mạnh mẽ như Thư đại nương, muội đích thật là một bảo bối.”
Ngọc Hồ cười ngọt nói: “Ta chỉ thích hợp Thiên Lỗi, không thích hợp lãng tử như huynh! Muốn làm thê tử của huynh chắc hẳn phải thiên biến vạn hóa để cho huynh bảo trì cảm giác mới mẻ mới được! Chớ trách huynh đã gần ba mươi tuổi lại không bạn lữ, cả ngày để cho nữ nhân đuổi theo chạy! Ta nghĩ, đây cũng là niềm vui của huynh!”
“Đúng cực! Đúng cực! Lưu đại ca đúng là loại lãng tử không yên ổn, không có nữ nhân nào cản được huynh ấy!” Chẳng biết lúc nào, Tề Thiên Lỗi đã lên thuyền, nhưng không thấy Tề Tú Ba, trực tiếp phân phó người chèo thuyền lái thuyền.
“Tú Ba đâu?” Ngọc Hồ nhìn về phía bờ, vừa quan tâm vừa vui vẻ. Lão công bị người khác dính lấy, tin tưởng không có một người làm thê tử nào yên tâm, nhưng Tề Tú Ba một mình không thấy, lại sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tề Thiên Lỗi kéo nàng vào nhà thuyền, mang rượu và đồ ngọt mua được lên.
“Muội ấy nên tỉnh táo rồi.” Nhàn nhạt không muốn nói nhiều.
Ngọc Hồ nhún vai, ngồi ở bên cạnh hắn uống rượu ăn thức ăn, đổi đề tài: “Vì sao ta cảm thấy “Hồng Đồ” chuyên môn kéo chân sau Tề gia? Vậy một khi ta tiến vào cửa hàng Tề gia, phải làm nội ứng hay là chuyên tâm kinh doanh?”
“Nàng cứ làm chuyện lương tâm nàng cảm thấy an ổn. Ta tin rằng một khi có công việc liên quan đến việc xâm phạm kế sinh nhai của người khác, nàng sẽ không làm.” Tề Thiên Lỗi nhàn nhã dựa vào đệm ghế. Đối với hắn việc đả kích chính công việc kinh doanh của gia đình cũng là một sự đấu tranh.
“Tề gia làm việc thật sự không từ thủ đoạn, khiến cho người khác cửa nát nhà tan sao?”
Lưu Nhược Khiêm thay mặt trả lời: “Cũng không phải cố tình. Kỳ thật tranh đấu trên thương trường, không có chuyện nhân từ nương tay này. Bá đạo có thể, nhưng nếu hùng hổ dọa người, thì thành chiếm đoạt, cắt đứt tài nguyên của người khác khiến người ta sống không nổi, gián tiếp hại người cũng coi như nghiệp chướng!”
Nàng có chút hiểu được! Cầm tay trượng phu, hai người tâm ý tương thông siết c.h.ặ.t t.a.y nhau. Tề Thiên Lỗi cười nói: “Tề gia thời gian dài kiêu hãnh, phú giáp một phương vẫn không thỏa mãn, tự cho là nhà tích thiện, lại quên giữ chút nhân từ trong làm ăn, nên có người đến đả kích bọn họ, để cho bọn họ thấy rõ sự thật! Ta tình nguyện để Tề gia bị thương nặng về sau, lại gây dựng lại, sự ngỗ nghịch này, thái quân biết nhất định không dễ dàng tha thứ!”
“Ta sẽ không để huynh bị tổn thương gì đâu.” Giọng nói dịu dàng của nàng vùi vào trong hắn, thề sẽ bảo vệ quyết tâm của hắn.
Nàng phải suy nghĩ thật kỹ……
Tề Thiên Lỗi một tay ôm ái thê, một tay nâng chén cùng Lưu Nhược Khiêm uống cạn, hai tròng mắt mỉm cười trao đổi, có vui mừng cùng vui sướng.
Trong lúc bất chợt, Lưu Nhược Khiêm cũng dâng lên ý niệm tìm kiếm người định mệnh của mình, bởi vì hắn bắt đầu cảm thấy tịch mịch……