Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 29

Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:11

Kha Thế Chiêu này là cố ý ra oai phủ đầu nàng hay là muốn nàng biểu hiện ra sùng bái vô thượng đối với hắn? Mỗi khi được thái quân mỉm cười đáp ứng, công tử hắn sẽ đắc ý liếc nàng một cái, không nhìn sự tồn tại của trưởng bối, giống như đang tán tỉnh nàng: mà thú vị chính là, khi ánh mắt hắn bay về phía nàng, nàng lập tức có thể cảm giác được ánh mắt không vui của Phương đại thẩm, nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ đang mắng nàng không giữ nữ đạo.

Ngọc Hồ tương đối nghiền ngẫm chính là thái độ của Phương đại thẩm. Bà ta chỉ là nha đầu của hồi môn của thái quân, hiện giờ trọng dụng cùng tín nhiệm của Thái quân, cả nhà có thể cùng chủ nhân ngồi ngang hàng, nhưng chủ tớ vẫn có phân dã, vì sao bà ta dám dùng ánh mắt vượt qua chỉ trích nàng? Hơn nữa dưới tình huống nàng hoàn toàn không sai! Nàng ngưng thần suy nghĩ một lúc, nhớ rõ lần trước Phương Xảo Xảo chiếm hữu Kha Thế Chiêu. Có phải là các nàng sợ nàng cướp đi “Rể rùa vàng” Kha Thế Chiêu này hay không?

Đúng rồi, hiện tại Phương gia cái gì cũng có. Thiếu, chỉ là một sự thay đổi về “thân phận”. Một khi Phương Xảo Xảo gả cho Kha Thế Chiêu, mà Kha Thế Chiêu kế thừa sản nghiệp Tề gia, đến lúc đó liền duy nhất bọn họ độc tôn! Nghĩ đến, thái quân cố ý đề bạt nàng còn có không ít người phản đối!

Cẩn thận nghĩ lại, nhân sự tầng tầng rối rắm còn ràng buộc liên quan đến lợi ích. Như vậy, người muốn Thiên Lỗi c.h.ế.t nhất sẽ là ai?

“Băng Nhạn, nhà “Đại Lợi” này là cửa hàng Thế Chiêu kinh doanh thu lợi nhiều nhất, về sau con liền tới nơi này học tập cùng nó, học tập thủ đoạn buôn bán của nó, hiểu chưa?” Thái quân vỗ tay nàng, mỉm cười nói.

“Đại Lợi” là cửa hàng chuyên kinh doanh đồ nội thất, bên trong chiêu mộ thợ mộc hạng nhất chế tạo bàn ghế. Ngọc Hồ đứng ở cửa không đánh giá nhiều, ngược lại nhìn hai bên “Đại Lợi” dán giấy niêm phong phòng ốc, phía trên treo bảng hiệu “Đồ dùng trong nhà”. Vì sao lại đóng cửa, hơn nữa còn dán giấy niêm phong? Có phải là “Đại Lợi” làm ăn quá tốt khiến người khác không thể sống sót và chuyển đi? Con đường phồn hoa như vậy, không làm đồ dùng trong nhà, khai trương bán cái khác cũng rất kiếm tiền!

Kha Thế Chiêu lại chen qua, đắc ý nói: “Đất của hai nhà xung quanh này đã bị ta mua lại, đang chờ sửa sang lại.Trước cuối năm nay, ta muốn mở rộng Đại Lợi thành một trong mười bốn cửa hàng lớn nhất.” Làm cho Hồng Đồ không thể đặt chân ở huyện này!

“Hồng Đồ” sẽ đến huyện Phú Lâm phát triển? Chính thức đối đầu với Tề gia? Ngọc Hồ đang muốn hỏi cái gì, đột nhiên lao ra một thiếu niên y sam tả tơi, gầm lên: “Họ Kha, trả mạng cho cha nương ta!” Hai tay nắm một nắm sáng loáng, đầu hướng về phía bọn họ mà đến!

Nhưng thiếu niên chưa tới gần Kha Thế Chiêu ba bước đã bị hai tráng đinh đánh ngã xuống đất! Bị đánh vài quyền sau đó bị người ta túm trên mặt đất, mặt chôn ở trong đất vàng.

“Thế Chiêu, đây là chuyện gì?” Tề lão thái quân cau mày, không vui hỏi.

“Thái quân, các ngươi vào trong phòng uống trà nghỉ ngơi. Chỉ là một tên dân đen không biết sống c.h.ế.t tới cửa xảo trá, cháu sẽ thưởng cho hắn mấy miếng cơm ăn, đuổi hắn đi.” Kha Thế Chiêu cười tà, phất tay bảo người hầu lui ra.

Tề lão thái quân gật gù.

“Không cần đưa lên quan! Đỡ phải phá hư thanh danh Tề gia, mau đuổi hắn đi, đừng để ăn mày cản trở việc làm ăn của chúng ta.”

“Cháu hiểu rồi.”

Thẳng đến khi đoàn người thái quân tiến vào trong phòng, Kha Thế Chiêu đá thiếu niên kia một cước, để cho thiếu niên hấp hối mặt hướng lên trời.

“Đừng đá hắn!” Ngọc Hồ ở phía sau hắn khẽ quát.

Kha Thế Chiêu mới phát hiện nàng không vào nhà, hai tay ôm n.g.ự.c cười nói: “Biểu tẩu thật là lòng dạ từ bi, đừng quên hắn muốn g.i.ế.c ta đó! Ta không có áp hắn lên quan đã là thiên đại ân huệ, chẳng lẽ biểu tẩu còn muốn ta cảm tạ hắn hành hung đối với ta?”

Thiếu niên kia giãy dụa ngồi dậy, chịu đựng đau chửi ầm lên: “Kha Thế Chiêu! Chỉ cần ta còn sống một ngày, nhất định cho ngươi c.h.ế.t không toàn thây!”

“Dựa vào ngươi? Đừng làm ta cười chết! Hoàng Cánh Đường, cửa hàng nhà các ngươi kinh doanh không được cũng không phải lỗi của ta! Ai bảo cha ngươi ham đánh bạc thành tính, bại sạch gia sản! Giờ đây ta bị nhà ngươi nợ một đống tiền mà đòi chẳng được, ngươi lại còn muốn tới g.i.ế.c ta! Thật sự là vong ân phụ nghĩa nha!” Kha Thế Chiêu giả vờ giả vịt nói.

“Ngươi ──” Thiếu niên rống giận một tiếng vọt về phía hắn. Nhưng dưới nắm đ.ấ.m của Kha Thế Chiêu lại bị đánh ngã lần nữa.

Thiếu niên kia e rằng đã nhiều ngày không ăn cơm.

Ngọc Hồ nhìn không được, chắn ở trước mặt thiếu niên.

“Nó vẫn chỉ là một hài tử, một người lớn đánh một hài tử thì tính là gì?”

“Vì nàng, ta có thể không so đo.” Kha Thế Chiêu khinh bạc nàng một cái, quạt xếp trên tay hất cằm nàng một cái.

Ngọc Hồ trợn mắt, nhưng hắn lại càng được voi đòi tiên ghé vào bên tai nàng nói: “Nàng sớm muộn gì cũng là người của ta, xinh đẹp như vậy, thơm như vậy, ta sẽ cho nàng hiểu được so với bệnh quỷ kia, cái gì mới gọi là nam nhân chân chính……” Hắn cười ha ha đi vào trong phòng, không để cho Ngọc Hồ có chỗ phát tác. Nhưng, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn khi vượt qua ngưỡng cửa lại trượt một cái, cả người thẳng tắp nằm bò về trong phòng, đụng vào nền đất đá cứng rắn! Chỉ thấy tiểu nhị vội vàng vây quanh hắn, hô to gọi nhỏ.

Ngọc Hồ trực giác ngẩng đầu nhìn về phía lan can lầu hai khách điếm phía tây, không có ngoài ý muốn nhìn thấy Lưu Nhược Khiêm đang chậm rãi ăn đậu phộng. Hắn nâng chén với nàng, tâm tình Ngọc Hồ lập tức rất tốt! Bởi vì ở trên đường cái, nàng không thể có bất kỳ phản ứng nào đối với sự khinh bạc của Kha Thế Chiêu, lúc vẫn tức giận gần chết, vừa vặn nhìn thấy một hạt đậu phộng b.ắ.n về phía huyệt đạo mắt cá chân của Kha Thế Chiêu, làm cho hắn mất mặt.

Một ngày nào đó, nàng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi từ hắn! Không ai có thể bình yên sống qua ngày sau khi khi dễ nàng!

Chẳng qua, hiện tại ngược lại là chuyện của tiểu nam hài làm nàng lo lắng. Nam hài này sau khi bị Kha Thế Chiêu đánh rơi vào hôn mê, nàng không thể mặc kệ. Thiếu niên này là hài tử nhà kia? Nhịn không được lại nhìn về phía Lưu Nhược Khiêm, hắn đang vẫy tay với nàng, tỏ vẻ hắn sẽ xử lý. Nàng mới an tâm theo tiếng kêu của tiểu nhị tiến vào trong cửa hàng.

Nàng tin tưởng Kha Thế Chiêu không phải là một thương nhân chính trực, làm việc không từ thủ đoạn, nhà của tiểu nam hài có lẽ chính là sụp đổ như vậy ── bỗng dưng, Ngọc Hồ hồi tưởng lại Quý Liễm Liên, hình như...... Nhà của nàng cũng tan rã ở trong tay Tề gia phải không? Mỗi lần Thư đại nương nhắc tới Tề gia, giọng điệu luôn có chút oán hận. Ngày đó cách làm của Lỗi càng làm cho nàng hồ đồ!

Chẳng qua, ít nhất nàng biết, Tề gia bá đạo cách làm không lưu lại người đường sống, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề. Ngay cả lão thái quân mặt mũi hiền lành cũng không có chút lòng thương hại đối mặt với một thiếu niên nghèo túng. Đây chính là sắc mặt của người giàu có!

Thiên Lỗi cùng Lưu Nhược Khiêm có kế hoạch như thế nào đối với tất cả những chuyện này?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.