Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 37
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:12
Gần đây toàn bộ người hầu bận rộn, không ai thay nàng giữ cửa, cửa lớn Kí Sướng Tân Uyển mặc cho người ta đến đi!
“Ôi! Biểu tẩu thật nhàn nhã hăng hái, bên ngoài toàn bộ bận rộn thành một đống, ngược lại tỷ ở đây tranh thủ rảnh rỗi.” Kha Mẫu Đơn giả ý chào hỏi, hai mẫu nữ không khách khí chính mình tìm vị trí ngồi xuống. Từ khi biết Ngọc Hồ không phải thiên kim tiểu thư gì, mà là nữ nhi của một võ sư, thần sắc khinh bỉ biểu lộ ra ngoài mười dặm là có thể nghe thấy! Chắc hẳn hôm nay là kiếm chuyện. Thật vất vả hôm nay toàn bộ người lớn không ở nhà, mới cho phép các nàng ở đây ra vẻ.
Kha cô mẫu càng gay gắt nói: “Người ta một giới nữ nhi võ phu, đốt tám đời thơm quá mới có vận may hôm nay, thăng được thiên đắc đạo, chúng ta cần phải học tập nhiều hơn! Mạo hiểm danh giá người khác đến nhà chúng ta, toàn bộ dựa vào cái bụng không chịu thua kém kia! Là gà là chó đều không quá quan trọng.”
“Thì ra hôm nay cô mẫu cùng biểu muội đến đây là để chúc mừng ta? Thật sự là không dám nhận. Ai! Tề trạch của chúng ta thật sự không lớn, lúc này ở nhiều người như vậy đã có vẻ chật chội, một khi hài tử sinh ra, cũng không biết nên ở nơi nào! Lần trước Thiên Lỗi mời một tiên sinh phong thủy đến xem, nói phong thủy tốt nhất là ở phương bắc của trạch tử, “Quý viên” các ngươi ở thích hợp nhất cho hài tử đến ở. Ta là muốn──”
“Ngươi cái thá gì! Ngay cả ta cũng dám đuổi!” Kha cô mẫu vỗ bàn thét chói tai nhảy dựng lên, chỉ thiếu vung tay áo đánh người! “Nữ nhân thấp hèn nhà ngươi có thể có ngày mặc vàng đeo bạc hôm nay nên cám ơn trời đất, lại vọng tưởng có được hết thảy, hô mưa gọi gió!”
Ngọc Hồ dối trá che ngực, nhỏ giọng nói: “Ai nha! Cô mẫu, người làm sao vậy? Ý của ta là, ‘Quý viên’ kia của các ngươi ở năm năm cũng cũ rồi, không bằng chuyển đến ‘Triêu Vũ Các’ phía nam, “Quý viên” dọn ra không bằng lại đến tu sửa một phen, để cho hài tử đến ở càng tốt. Ta chỉ là một vãn bối nho nhỏ, Tề gia làm sao có đường sống để ta làm chủ? Thái quân cùng bà bà đều sẽ sống lâu trăm tuổi, ta vô tài vô năng, nào dám có dã tâm?”
Kha Mẫu Đơn hừ lạnh!
“Ngươi bớt làm bộ làm tịch đi! Ai không rõ Xuân Nha bọn chúng cùng cả nhà Phương đại thẩm tất cả đều là ngươi trù tính đuổi đi! Ỷ vào thái quân sủng ái làm xằng làm bậy! Ngươi tốt nhất làm rõ ràng, Tề gia có thể thưởng ngươi một miếng cơm ăn ngươi phải biết thỏa mãn! Đừng lại gây sóng gió!”
“Lời này chỉ sợ là nói ngược rồi! Biểu muội.” Ngọc Hồ thản nhiên chỉ ra: “Ta gả cho Thiên Lỗi, là Tề gia tam thiếu nãi nãi, thấy thế nào cũng là người Tề gia, hài tử ta sinh ra cũng họ Tề. Ngược lại các ngươi, cô mẫu, đừng trách ta nói thẳng, người tuy là nữ nhi thái quân, đến cùng vẫn là tức phụ nhà người khác, người quỳ lạy là tổ tiên Kha gia, không phải Tề gia ta. Ở gian nhà này, Kha gia chỉ là khách nhân. Tương lai nếu Chiêu biểu đệ thành gia, sẽ không có lý do gì phải ỷ lại nơi này. Biểu muội tuổi cũng không nhỏ, sớm nên gả làm thê người khác, cô mẫu muốn ở lại đây, ta không ngại dưỡng lão, nhưng đừng để lẫn lộn chủ khách mới phải.”
“Ngươi đồ giả mạo! Chỉ sợ trong bụng không phải hậu duệ Tề gia! Ai không biết mấy tháng qua ngươi tương đối gần nhau cùng Lưu Nhược Khiêm!” Kha cô mẫu thẹn quá hóa giận kêu to, nhưng công kích của nàng cũng chỉ có nhiều như vậy! Trong nháy mắt, Ngọc Hồ bắt lấy cổ áo bà ta kéo cả người bà ta lên bàn đá── “Có gan bà nói lại lần nữa!” Thuận tay vớ lấy một con d.a.o gọt hoa quả, uy h.i.ế.p lướt qua gò má Kha cô mẫu. Đối phó loại người này, không dọa một chút là không được!
“Ngươi ── ngươi không dám ── Mẫu Đơn, mau đi gọi người đi! Mau ──” Kha cô mẫu sợ tới gần c.h.ế.t kêu trời kêu đất!
Đợi chân Kha Mẫu Đơn mềm nhũn lấy lại tinh thần muốn chạy, cổ tay Ngọc Hồ vung lên, d.a.o gọt hoa quả rơi xuống đất ba tấc, nguy hiểm đóng chặt gót giày sau của Kha Mẫu Đơn, Kha đại cô nương bị dọa bất tỉnh tại chỗ!
Ngọc Hồ cười gằn.
“Đừng tưởng rằng chỉ có người xấu mới có thể chơi thủ đoạn hèn hạ! So với ba năm trước đây bà có ý đồ mưu sát trượng phu ta, chút đáp lễ này của ta ngay cả vốn cũng không vớt đủ. Cô mẫu, bà xem thường ta như vậy, nữ nhi một võ phu có thể không biết chữ, cũng không thể không biết võ công. Ý tứ này bà hiểu không? Ta cũng có thể nói cho bà biết, lúc trước nhi tử bà bị thương, là kết cục muốn phi lễ ta! Cùng là nữ nhân, đối với bà, ta sẽ không khách khí! Thiên Lỗi mới để ý, bởi vì kính bà là trưởng bối lại là nữ nhân. Nhưng con người ta là có thù tất báo, đáp lễ gấp bội! Đừng chọc ta nữa, hiểu chưa?”
Miệng Kha cô mẫu không cách nào thành lời gật đầu thẳng, nước mắt nước mũi làm cho mặt đầy son phấn, mềm nhũn ngã trên mặt đất, gần như là vừa lăn vừa bò muốn chạy đi.
“Đỡ nữ nhi của bà đi! Có thể đi khắp nơi khóc lóc kể lể, nhưng đừng truyền vào trong tai ta, nếu không ──”
“Ta ── hiểu rồi ──” Kha cô mẫu đỡ nữ nhi dậy, hai người chạy thật nhanh. Giống như gặp quỷ!
Lần này, bên tai có thể thanh tĩnh một đoạn thời gian thật lâu. Cũng tốt! Tâm phiền muộn nhờ đó mà giải tỏa một ít.
Băng Nhạn...... Sẽ bình an chứ?
Lòng nàng bất an như vậy, chỉ có sau khi biết Băng Nhạn sống tốt mới có một ngày bình tĩnh. Nếu không, cho dù nàng sống hạnh phúc cỡ nào, cũng sẽ áy náy cả đời. Băng Nhạn, cầu ông trời phù hộ tỷ!
“Ngọc Hồ, tỉnh lại đi!”
Sáng sớm, Tề Thiên Lỗi ôn nhu gọi ái thê chôn ở trong chăn. Mặc dù biết nàng gần đây khát ngủ, nhưng hôm nay không thể không đánh thức nàng. Nàng sẽ vui mừng.
“Ngọc Hồ……”
“Con chó nhỏ ở đâu kêu to! Người đâu! Loạn bổng đánh chết!” Ngọc Hồ lẩm bẩm trở mình, tiện tay đánh ra một chưởng, thiếu chút nữa đánh bay trượng phu của nàng ra ngoài! May mắn Tề Thiên Lỗi trốn nhanh. Khi nàng đang muốn ngủ, mặc cho ai kêu nàng đều gặp tai ương.
Tề Thiên Lỗi rút chăn bông ra, kéo ái thê của hắn ngồi, thay nàng thay y phục. Khi tất cả trang phục đã hoàn tất, một tay ôm lấy nàng đi ra ngoài phòng.
Ngọc Hồ mơ mơ màng màng mở mắt, trải qua hắn cào cào kéo kéo, buồn ngủ sớm đi hơn phân nửa, không vui nhéo cánh tay hắn.
“Dẫn ta đi đâu?”
“Đi bán!” Hắn hôn nàng một cái.