Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý - Chương 42
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:12
Theo bụng Ngọc Hồ càng ngày càng lớn lên, tâm tình của nàng cũng càng ngày càng nặng nề. Không có tin tức! Không ai biết Băng Nhạn ở đâu! Tề Thiên Lỗi ba lần tới tới lui lui về Trường An, lại bởi vì sự tình thương hành bận rộn, hắn không cách nào dành ra càng nhiều thời gian lại đi Trường An, chỉ phái nhân thủ đi tìm người.
Mà Dương Châu đến nay lặng lẽ không một tiếng động; Bởi vì lần trước phụ tử Đỗ thị chỉ trích, khiến cho Ngọc Hồ không dám đặt chân tới Dương Châu, cũng không có ai truyền ra tin tức lớn. Nguyên nhân Tề Thiên Lỗi không phái người đi Dương Châu là vì ── hắn cho rằng Dương Châu là địa bàn của Đỗ gia, nếu Đỗ tiểu thư ở bên kia cũng nên do Đỗ gia đi tìm. Lúc trước chỉ mang một phong thư an ủi thăm hỏi đến Đỗ gia, nhưng bọn họ không có đáp lại. Hơn nữa lần trước thiếu chút nữa khiến Ngọc Hồ sinh non, trong lòng Tề Thiên Lỗi không phải không thèm để ý! Cho nên cũng không có cố ý có liên lạc cùng Đỗ gia. Trước mắt chỉ có thể làm hết sức mình.
Trong nháy mắt, Ngọc Hồ đã ưỡn bụng hơn năm tháng, giống như cất một quả bóng cao su nhỏ. Đã không còn buồn nôn, khẩu vị cũng khôi phục bình thường, nhưng thai phụ mà! Mọi người nhìn thấy thân hình kia của nàng, đã sớm bận rộn không ngừng nâng lên, sợ nàng có bất trắc, quản nàng có khỏe mạnh như trâu hay không! Hơn nữa trước mắt thái quân không hề để ý đến chuyện thương hành, cả ngày đuổi theo nàng bồi bổ cùng bà bà.
Ai chịu để cho nàng ra cửa tâm mới nặng nề gấp gáp, vẫn phải lấy hài tử làm trọng. Tề gia hy vọng đứa nhỏ này rất nhiều năm! Nàng không thể tùy hứng lấy tính mạng đứa nhỏ ra đùa giỡn.
Gần nửa năm rồi! Băng Nhạn rốt cuộc đi nơi nào?
Trong lòng nàng ngưng tụ một cỗ sợ hãi. Nhất là ở Trường An bên trong mới nhất truyền đến tin tức, nàng rốt cuộc không cách nào ngụy trang thái bình vô sự.
Nghe nói Hoàng thượng có ý định gả công chúa cho Đại tướng quân Viên Bất Khuất. Cả nước đồng thời vui mừng, cũng hết sức ngưỡng mộ Viên Đại tướng quân khi vừa lập công lớn lại vừa được thành thân với công chúa, ghen c.h.ế.t người trong thiên hạ. Kể từ đó, cũng rõ ràng biểu thị ra, Băng Nhạn quả thật không gả cho Viên Bất Khuất. Cái kia đại biểu, nếu Băng Nhạn không phải gặp phải bất trắc, chính là sẽ về nhà, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu Băng Nhạn trở lại Đỗ gia, Đỗ gia nhất định sẽ yêu cầu Băng Nhạn lần nữa trở thành tức phụ Tề gia. Bất kể như thế nào, người ta mới là danh chính ngôn thuận, nếu có tình hình này, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng không muốn Băng Nhạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng sợ nàng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kết quả tất nhiên!
Nàng thật là một nữ nhân ích kỷ! Cho rằng mình rộng lượng, nghĩa khí! Kết quả vẫn là vì tư lợi!
Sáng sớm thức dậy, liền không có tinh thần gì ngồi ở trên bậc thang chống đầu nhìn bầu trời. Hôm nay có chút lo lắng, thời tiết phiền lòng! Thiên Lỗi đi tuần cửa hàng, biểu hiện hai, ba tháng qua của hắn dọa rớt cằm các chuyên gia! Nàng trước hết phải đối mặt với trái tim của mình ── nàng có thể hào phóng đến mức chắp tay nhường Thiên Lỗi cho người sao?
Không! Nàng không thể! Nàng từng cho rằng nàng có thể, nhưng nàng không thể! Nhưng loại ích kỷ này sẽ gặm nhấm lương tâm của nàng cả đời, nàng sẽ rất thống khổ!
Ai! Lúc này thống khổ nhất, không phải quan hệ tình yêu, mà là tín niệm mình từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo d.a.o động! Nàng phát hiện mình không bằng thiện lương hào phóng như trong tưởng tượng! Nàng cũng có thể hèn hạ và đáng ghét! Từ khi nào nàng trở thành người như vậy?
“Thiếu nãi nãi, thái quân mời người đến tiền sảnh.”
Tiếng gọi của nữ người hầu triệu hồi một chút tâm thần của Ngọc Hồ. Nàng gật đầu, đứng dậy để người hầu đỡ đi. Không biết vì nàng thái quân lại tìm đến kỳ trân dị phẩm gì!
Nhưng, nàng đoán sai rồi, không có kỳ trân dị phẩm gì, mà là cảnh tượng giống nhau như đúc cùng ba tháng trước.
Thái quân, nàng, cùng với ba người cha con Đỗ thị.
Khác biệt chính là, trên mặt ba người phụ tử Đỗ gia mang một loại hy vọng đạt được. Trong lúc Ngọc Hồ không hiểu, tâm cũng chìm vào chỗ sâu nhất. Nàng có dự cảm, không phải là chuyện tốt......
“Đến đây, Ngọc Hồ, bái kiến Đỗ thế bá. Ông ấy là đặc biệt tới xin lỗi cháu.” Thái quân tươi cười nói.
Ngọc Hồ khẽ khom người, khẽ hỏi: “Đỗ thế bá, có tin tức của Băng Nhạn tiểu thư rồi sao?”
Đỗ Tri Tường thở dài: “Ta đã đưa nó về rồi.”
“Thật sao? Tỷ ấy hoàn hảo không việc gì chứ?” Dù như thế nào, biết tỷ ấy vẫn còn tốt, trong lòng ít nhất cũng có chỗ yên ổn.
Đỗ Tri Tường cúi đầu ngồi ở một bên, không thể thành lời, thần thái có bi thương, có ý xấu hổ. Thân hình vốn già nua càng lộ vẻ tang thương.
Đỗ gia lão đại Đỗ Bá Xuyên mở miệng nói: “Muội ấy hiện tại đã trở thành trò cười của thành Dương Châu.”
“Làm sao có thể? Ai nói xấu?”
“Bà mối Trương. Lúc chúng ta từ Tuyền Châu chạy về Dương Châu, đương nhiên trước tiên tìm bà mối Trương hưng sư vấn tội. Không ngờ bà mối Trương kia lại than thở khóc lóc nói Băng Nhạn ham muốn làm phu nhân tướng quân, sau khi khiêng nhầm người cũng quyết ý không chịu đổi lại. Hết thảy cũng đ.â.m lao phải theo lao......”
“Không! Băng Nhạn không phải người như vậy! Bà mối Trương nhất định là vì trốn tránh chỉ trích mà thêm tội cho Băng Nhạn!” Ngọc Hồ nhảy dựng lên kêu. Chính nàng cũng là một trong những người bị khiêng nhầm kiệu, tình hình trong đó tin tưởng sẽ không kém đến đâu! Huống chi, Băng Nhạn sớm từ chỗ nàng hiểu được Viên Bất Khuất đáng sợ, sao lại cố ý đi trước gặp ngược đãi? Bà mối Trương, những người đó thật đáng chết! Chỉ sợ thật sự đưa Băng Nhạn vào phủ tướng quân! Ý đồ lừa gạt, ngu ngốc cũng biết sẽ có một ngày vạch trần!
Đỗ Trọng Xuyên gật đầu.
“Chúng ta cũng tin tưởng tiểu muội bị hãm hại, nhưng hiện tại lời đồn đãi truyền đến càng tệ hơn; bởi vì Viên tướng quân sắp cưới công chúa hoàng gia, mà Băng Nhạn vào cửa căn bản không có chính thức bái đường cùng Viên tướng quân, rồi lại hồ đồ cùng hắn viên phòng. Trước kia cũng chỉ là lưu truyền Băng Nhạn không muốn xuất giá để sẵn làm quả phụ, ham vinh hoa phú quý! Hôm nay ngược lại có người châm biếm Băng Nhạn trèo cao quan to quý nhân không được, ngược lại thành kỹ nữ mặc cho người đùa bỡn, Viên tướng quân đùa bỡn muội ấy!”
Sắc mặt Ngọc Hồ tái mét! Băng Nhạn thật sự thay nàng tiếp nhận tức giận của Viên Bất Khuất sao? Viên Bất Khuất lại không phân biệt được thị phi bắt một nữ tử vô tội làm vật hy sinh, khiến cho Băng Nhạn thân bại danh liệt!
Đó vốn nên là vũ nhục Lý Ngọc Hồ nàng tiếp nhận, lại để Băng Nhạn băng thanh ngọc khiết, ôn nhã nhã nhặn lịch sự chịu thay! Trời ơi! Sự cẩu thả và ích kỷ của nàng đã làm tổn thương một nữ hài tốt! Mà nàng lại hạnh phúc vui vẻ ở chỗ này hưởng thụ hạnh phúc vốn thuộc về Băng Nhạn! Nàng đáng chết! Nàng là tội đồ! Tuy nói sau những lời này của cha con Đỗ gia tất nhiên cất giấu mục đích nào đó khiến nàng sợ hãi, nhưng nàng không thể không rơi vào tự trách sâu sắc trong những lời này. Băng Nhạn bất hạnh, nàng phải chịu tuyệt đại bộ phận trách nhiệm, bởi vì nàng sống tốt, mà Băng Nhạn không tốt, cứ như vậy, nàng đã đủ khiến chính mình cả đời bất an!